Giáo án tiết 1 – Sinh hoạt dưới cờ: Câu chuyện về lòng nhân ái sách HĐTN 3 kết nối. Được thiết kế theo công văn 2345, chi tiết, đầy đủ. Giáo án là bản word, có thể tải về và dễ dàng chỉnh sửa. Bộ giáo án có đầy đủ các bài trong học kì 1 + học kì 2 của HĐTN 3 kết nối. Kéo xuống dưới để tham khảo
Sức mạnh được nhân lên từ tấm lòng nhân ái. Cái kết có hậu của bệnh nhi trong cơn hiểm nghèo. Sau 10 ngày liên tục theo dõi chặt chẽ, đo lượng nước tiểu, dịch vào dịch ra và tiến hành điều trị tiêu diệt vi trùng, thải độc trong máu, đến sáng ngày 14/4, Bệnh viện Bạch Mai đã tổ chức lễ ra viện cho
NHn5dx. Bài Tập Làm Văn Lớp 4 Kể những câu chuyện về tấm lòng nhân ái gồm dàn ý và bài văn mẫu giúp các em học sinh lớp 4 tham khảo và xây dựng thêm vốn từ vựng để kể những câu chuyện hay hơn, cảm động hơn. Toàn bộ bài văn mẫu kể chuyện về lòng nhân hậu được chọn lọc từ những bài văn hay của các em học sinh trên cả nước, giúp các em học sinh lớp 4 tham khảo để có thêm vốn từ vựng, kể chuyện ngày càng hay hơn. Vậy mời các bạn cùng theo dõi nội dung chi tiết trong bài viết dưới đây của ý kể chuyện đời thường về lòng nhân áiDưới đây là hướng dẫn dàn ý kể một câu chuyện về lòng nhân ái mới Mở bàiGiới thiệu nhân vật có tấm lòng nhân hậu mà em định được đọc, được nghe hay được chứng kiến câu chuyện về người Thân bàiTrình bày diễn biến câu Kết bàiNêu kết thúc câu chuyện và cảm nghĩ của em về câu chuyện được làm Kể câu chuyện về tấm lòng nhân hậuTrong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là “Câu chuyện bát mì”. Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.– Xin mời ngồi!Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói– Có thể… cho tôi một… bát mì được không?Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.– Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to– Cho một bát mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” – thằng anh nói.– Mẹ, mẹ ăn thử đi – thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.– Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ – ông bà chủ cùng việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.– Có thể… cho tôi một… bát mì được không?– Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp– Cho một bát chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời– Vâng, một bát mì!Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng– Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?– Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.– Thơm quá!– Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!– Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.– Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.– Mời vào! Mời vào! – Bà chủ nhiệt tình thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói– Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không?– Được chứ, mời ngồi bên này!Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to “Hai bát mì”.– Vâng, hai bát mì. Có chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.– Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!– Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?– Chuyện là thế này vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.– Chuyện đó thì chúng con biết rồi – đứa con lớn trả chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.– Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!– Hả, mẹ nói thật đấy chứ?– Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.– Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.– Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!– Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!– Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.– Có thật thế không? Sau đó ra sao?– Thầy giáo ra đề bài “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như “Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!”Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.– Bài văn đọc xong, thầy giáo nói anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.– Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?– Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo– Cám ơn! Chúc mừng năm mới!Lại một năm nữa trôi Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.“Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn rất nhiều lần 31/12 đã đi một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm– Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói– Các vị… các vị là…Một trong hai thanh niên tiếp lời– Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói– Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói– Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát chủ vội vàng lau nước mắt trả lời– Có ngay. Ba bát một câu chuyện về lòng nhân hậu ngắn gọnTrong những người em từng gặp đến nay, người có lòng nhân hậu nhất là bà em. Bà có lòng thương người vô bờ xảy ra trên đường bà đưa em đi học về. Bà đang chở em đi học về trên quãng đường dốc gồ ghề đầy đất đá. Bỗng bà thắng xe kêu kít. Thì ra có người đang có người nằm bất tỉnh giữa đường, không vật dụng Hay xe cộ bên cạnh. Đoạn đường này vắng vẻ, ít có xe cộ và không có nhà dân xung quanh. Dù có lay cỡ nào, người đàn ông ấy vẫn không tỉnh dậy. Cuối cùng, bà quyết định chở người đó đi bệnh viện xã cách đó mười cây số. Nhìn đoạn đường dốc lắm với cái nắng muốn bể đầu, em thấy thương bà làm sao. Càng thương bà hơn vì người đàn ông phía sau nặng nề. Em ngồi phía trước. Đến bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại, bà nói chuyện với bác sĩ trong lúc thở đó, gia đình người bị nạn đã đến chăm sóc người đàn ông nọ. Bà cháu em lủi thủi ra về. Trên đường về, bà bảo “Mai mốt, con lớn lên con cũng hãy nhớ lấy hôm nay mà yêu thương cứu giúp mọi người không cần toan tính con nhé! Con giúp người, người sẽ giúp ta thôi”. Câu nói của bà cứ vang vọng mãi trong đầu óc em. Bà em đúng là có lòng nhân hậu. Em rất sung sướng và hạnh phúc khi có người bà tuyệt vời như thế.
Đề bài Kể một câu chuyện em biết hoặc đã được nghe, được đọc về lòng nhân ái xung quanh em.***Câu chuyện cảm động về tấm lòng nhân ái Câu chuyện bát mìTrong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi Xin mời ngồi!Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to- Cho một bát mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm Có thể… cho tôi một… bát mì được không?- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp- Cho một bát chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời- Vâng, một bát mì!Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ Thơm quá!- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất Mời vào! Mời vào! - Bà chủ nhiệt tình thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?- Được chứ, mời ngồi bên này!Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to "Hai bát mì".- Vâng, hai bát mì. Có chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?- Chuyện là thế này vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến Có thật thế không? Sau đó ra sao?- Thầy giáo ra đề bài “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn Bài văn đọc xong, thầy giáo nói anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!Lại một năm nữa trôi Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ."Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn rất nhiều lần 31/12 đã đi một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói- Các vị... các vị là...Một trong hai thanh niên tiếp lời- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói- Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát chủ vội vàng lau nước mắt trả lời- Có ngay. Ba bát mì.***» Xem thêm Kể chuyện về người có tấm lòng nhân hậuMột số bài văn hay kể về những tấm lòng nhân ái trong cuộc sốngBài số 1Cuối xóm là nhà bà Sáu, hằng ngày cứ nhìn thấy chị Lan thường hay lui tới. Nhà chị Lan cách nhà em hai căn. Hôm nay, chủ nhật em được nghỉ học chị Lan rủ qua nhà bà Sáu chơi, thấy việc làm của chị Lan đối với bà Sáu em lại càng yêu thương và quý trọng chị Sáu năm nay ngoài bảy mươi tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Chị Lan kể bà Sáu có ba người con đều hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Vừa qua, bà được chính phủ phong tặng danh hiệu “ Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng “. Một mình neo đơn sống ở tuổi xế chiều mà không có con cháu đỡ đần những lúc trái gió trở trời nên chị Lan thương bà lắm. Thường ngày chị Lan sang giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo, … Không ruột rà máu mủ nhưng, không họ hàng thân thích, vậy mà chị yêu bà sáu như bà ruột của hai chị em đến, thấy nhà cửa im lìm, tưởng bà đi đâu đó. Đứng ngoài sân gọi nhưng không thấy bà trả lời. Chị bước vào và đẩy cửa ra. Thấy bà Sáu đang nằm, chị vội chạy đến và lay gọi bà. Bà mới trở mình thều thào nói “Bà mệt quá, hai chân bà tê, không dậy được".Chị quay sang em và bảo em xoa dầu bóp chân cho bà để chị đi mua cái gì cho bà ăn rồi chị vào cảm động quá thấy trong lòng em dâng lên một tình thương và một sự cảm phục chị vô cùng. Chị mồ côi mẹ từ bé, chị thiếu đi tình thương bao la của người mẹ, chị sống với ba. Ba chị ở vậy nuôi chị cho đến bây giờ. Phải chăng sống trong hoàn cảnh ấy chị mới thấm thía cảnh cô đơn nên chị đem tình thương ấy sưởi ấm bà Sáu. Cả xóm ai cũng khen chị, quý lát sau chị quay lại với tô cháo trên tay, đến bên giường và đỡ bà Sáu dậy đút từng muỗng cháo cho bà, em nhớ lại hình ảnh trước đây mẹ đã chăm sóc nội như chị Lan bây tuyệt vời chị Lan là một tấm gương của lòng nhân ái và đức hạnh để cho em và các bạn noi số 2Hôm trước, ở trên báo em có được đọc một câu chuyện rất cảm động về tấm lòng nhân ái, khi có lòng nhân ái, con người trở nên gần nhau hơn, ki ấy mối quan hệ giữa con người với con người cũng thật thiêng liêng, đáng một tờ báo của Anh có đăng một câu chuyện về tình nhân ái, lòng thương cao cả giữa một người đàn ông với hai mẹ con khi cùng gặp nạn trên con tài Titanic. Thảm họa tàu titanic đã cướp đi mạng sống của rất nhiều người. Trong sự đau thương bao trùm ấy, chúng ta vẫn cảm động bởi tình người mà con người dành cho con thuyền Titanic chìm, mọi người trên tàu đều vô cùng hoảng hốt, lúc đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết ấy, theo lẽ thường mọi người sẽ nghĩ đến sự an toàn của mình đầu tiên, nhưng không hoàn toàn như người đàn ông khi đang chấp chới giữa dòng đại dương mênh mông, dữ dội đã nhìn thấy một người phụ nữ đang che chở cho đứa con nhỏ. Trên người đàn ông có chiếc phao cứu hộ nên tỉ lệ sống sẽ cao hơn hai mẹ con nọ. Nhưng hành động của người đàn ông ấy thật khiến chúng ta cảm động, anh ta đã nhường hi vọng sống duy nhất của mình cho hai mẹ động của người đàn ông thật đáng quý, anh ta đã nhường hi vọng sống của mình, đổi lại sự bình yên cho hai mẹ con. Qua đó chúng ta cũng thấy được sự thiêng liêng của tình thương, lòng nhân ái trong cuộc số 3 Các hoạt động ý nghĩa của trường em thể hiện tấm lòng nhân áiDân tộc Việt Nam có truyền thống tương thân, tương ái từ lâu đời được ông cha ta thể hiện qua các câu tục ngữ như “Lá lành đùm lá rách”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Tinh thần nhân ái được thể hiện ở mọi nơi trên đất nước ta và ở trường em cũng vậy, tinh thần này luôn được gìn giữ và phát một năm học, trường em tổ chức rất nhiều các hoạt động thể hiện lòng nhân ái. Dịp đầu năm thầy cô và các bạn học sinh trong trường đã tấp nập tổ chức hoạt động khuyên góp quần áo, sách vở và đồ dùng cũ để ủng hộ các bạn học sinh ở vùng núi, các dân tộc thiểu số xa xôi, là những nơi thiếu thốn về điều kiện để học tập góp phần giúp đỡ được phần nào về mặt vật chất và tinh thần để các bạn cố gắng phấn đấu hơn trong học động này thu hút rất nhiều thầy cô giáo và các bạn học sinh trong trường tham gia, thậm chí cả những bậc phụ huynh của các bạn học sinh cũng muốn góp một chút sức mình vào hoạt động có ý nghĩa này. Dù ít hay nhiều thì đây cũng chính là tấm lòng của mọi người muốn gửi tới các bạn ở vùng núi còn gặp nhiều khó động này thu được kết quả rất tốt đẹp hứa hẹn nhiều hoạt động ý nghĩa tiếp theo. Không dừng lại ở đó, đến khoảng giữa năm học cũng là khoảng thời gian gần cuối của một năm, cả nước đang tấp nập chuẩn bị cho một cái Tết Nguyên Đán truyền thống của cả dân tộc, thì trường em cũng có những hoạt động riêng của mình, đó là việc khuyên góp để mua quà Tết cho những bạn học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn. Đây là hoạt động không phải ép buộc đối với các bạn học sinh trong trường mà là tùy vào tấm lòng của mỗi học sinh và giáo tất cả mọi người tham gia rất nhiệt tình, vì ai cũng muốn góp một chút công sức nhỏ bé để các bạn gia đình hoàn cảnh khó khăn có một cái Tết thật ấm áp và hạnh đối với lớp em, hoạt động ý nghĩa nhất của năm học này thể hiện rõ tinh thần nhân ái đó là đã mua được một chiếc xe lăn dành tặng cho một bạn học sinh trong lớp khi sinh ra không may mắn đã bị khuyết tật từ nhỏ.» Xem thêm Kể chuyện về sự đoàn kết, thương yêu bạn bè-Mời các bạn truy cập kho tài liệu Văn mẫu lớp 4 để cùng tham khảo nhiều hơn những bài văn hay trong chương trình Tập làm văn 4.
Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết – Bài làm 1 Dân tộc Việt Nam có truyền thống tương thân, tương ái từ lâu đời được ông cha ta thể hiện qua các câu tục ngữ như “Lá lành đùm lá rách”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Tinh thần nhân ái được thể hiện ở mọi nơi trên đất nước ta và ở trường em cũng vậy, tinh thần này luôn được gìn giữ và phát huy. Trong một năm học, trường em tổ chức rất nhiều các hoạt động thể hiện lòng nhân ái. Dịp đầu năm thầy cô và các bạn học sinh trong trường đã tấp nập tổ chức hoạt động khuyên góp quần áo, sách vở và đồ dùng cũ để ủng hộ các bạn học sinh ở vùng núi, các dân tộc thiểu số xa xôi, là những nơi thiếu thốn về điều kiện để học tập góp phần giúp đỡ được phần nào về mặt vật chất và tinh thần để các bạn cố gắng phấn đấu hơn trong học tập. Hoạt động này thu hút rất nhiều thầy cô giáo và các bạn học sinh trong trường tham gia, thậm chí cả những bậc phụ huynh của các bạn học sinh cũng muốn góp một chút sức mình vào hoạt động có ý nghĩa này. Dù ít hay nhiều thì đây cũng chính là tấm lòng của mọi người muốn gửi tới các bạn ở vùng núi còn gặp nhiều khó khăn. Hoạt động này thu được kết quả rất tốt đẹp hứa hẹn nhiều hoạt động ý nghĩa tiếp theo. Không dừng lại ở đó, đến khoảng giữa năm học cũng là khoảng thời gian gần cuối của một năm, cả nước đang tấp nập chuẩn bị cho một cái Tết Nguyên Đán truyền thống của cả dân tộc, thì trường em cũng có những hoạt động riêng của mình, đó là việc khuyên góp để mua quà Tết cho những bạn học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn. Đây là hoạt động không phải ép buộc đối với các bạn học sinh trong trường mà là tùy vào tấm lòng của mỗi học sinh và giáo viên. Nhưng tất cả mọi người tham gia rất nhiệt tình, vì ai cũng muốn góp một chút công sức nhỏ bé để các bạn gia đình hoàn cảnh khó khăn có một cái Tết thật ấm áp và hạnh phúc. Riêng đối với lớp em, hoạt động ý nghĩa nhất của năm học này thể hiện rõ tinh thần nhân ái đó là đã mua được một chiếc xe lăn dành tặng cho một bạn học sinh trong lớp khi sinh ra không may mắn đã bị khuyết tật từ nhỏ. Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết – Bài làm 2 Nhà chị Hương chỉ cách nhà em một khu vườn đẹp. Hàng ngày, em thường sang chơi với chị và được chị cưng chiều lắm. Hôm ấy chị đến rủ em sang nhà bà Tư chơi, thấy việc làm của chị đối với bà Tư, em lại càng yêu thương và quý trọng chị hơn. Bà Tư năm nay đã ngoài bảy mươi, sức khỏe yếu đi nhiều so với mây năm trước. Chị Hương bảo – Bà có năm người con đều hi sinh trong kháng chiến chống Mĩ. Vừa qua, bà được chính phủ phong tặng danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam Anh hùng”. Bà không có cháu chắt gì cả, sống thui thủi một mình nên chị Hương thương bà lắm. Thường ngày, chị sang giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, đấm lưng, bóp chân… cho bà những lúc trời trở gió. Không ruột rà máu mủ, không họ hàng thân thích, vậy mà chị yêu quý bà Tự như bà ruột của mình. Hôm hai chị em đến, thấy nhà cửa im lìm, tưởng bà đi đâu đó. Đứng ngoài sân chị gọi hai, ba tiếng, không thây bà trả lời. Chị bảo em “Mình đẩy cửa vào đi!”. Vừa bước vào nhà, chị Hương đã la to “Bà làm sao thế hở bà? Bà bị bệnh ư? Chị vội giở chiếc chăn bông lên, lay gọi bà. Mãi sau mới thấy bà mở mắt, trở mình nhìn chị Hương và em rồi thều thào nói trong hơi thở “Hai cháu đến với bà đó à! Bà thấy chóng mặt từ tối hôm qua, sáng nay muốn dậy mà không dậy được”. – Suốt mấy ngày nay, bà chưa ăn gì, hở bà! Cháu tệ quá, không biết sang giúp bà! Chị quay sang em, nói vội “Em ngồi đây bóp chan bóp tay và xoa dầu cho bà, chị ra tìm mua cái gì cho bà ăn rồi chị vào ngay. Nhìn theo bóng chị vội vã khuất sau hàng rào râm bụt, em cảm thấy lòng mình dâng lên một tình thương và một sự cảm phục. Đời chị cũng quá ư vất vả và bất hạnh. Mồ côi mẹ từ tấm bé, chị thiếu đi tình thương bao la của một người mẹ. Ba chị ở vậy nuôi chị cho đến bây giờ. Phải chăng sông trong hoàn cảnh ấy chị mới thấm thía cảnh cô đơn, bóng chiếc của người đời mà chị đem tình thương của mình sưởi ấm cho bà Tư và cho bao nhiêu người khác cùng cảnh ngộ. Cả xóm em, ai cũng khen chị, quý chị. Giờ đây nghĩ lại những lời ca tụng của mọi người về đức hạnh của chị, em lại càng hiểu chị hơn. Đang miên man suy nghĩ thì đã thấy chị trên tay cầm tô cháo đang bốc hơi nghi ngút, nhanh nhẹn bước vào. Đặt tô cháo lên bàn, chị đến bên giường nhỏ nhẹ – Để cháu đỡ bà dậy, bà ăn cháo cho khỏe, bà nhé! Nhìn chị đút từng muỗng cháo cho bà, em nhớ lại hình ảnh trước đây, mẹ em cũng chăm sóc ngoại em như chị Hương bây giờ. Chao ôi! Chị Hương thật là tuyệt! Chị là tấm gương, là biểu tượng đẹp về lòng nhân ái, về tình yêu thương và đức hạnh cho em và các bạn noi theo. Trên đường trở về nhà cùng em, chị dặn – Những lúc học bài xong, rỗi rãi, cưng ráng qua lại thăm bà, động viên bà nghe cưng. Tội nghiệp bà lắm Trúc Ly ạ. – Vâng! Em sẽ làm như lời chị dặn. Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết – Bài làm 3 Ba em là một thương binh, lại chịu nỗi bất hạnh là má em lại bỏ cha con lại từ khi em mới lên hai. Hai cha con sống với nhau bằng đồng tiền phụ cấp thương binh loại hai. Kể ra cuộc sống vật chất tuy có khó khăn nhưng hai ba con vẫn vui vẻ. Nhưng điều làm em thương ba vô cùng là mỗi khi trở trời, những vết thương hành hạ, nhất là các mảnh đạn còn ở trong đầu, khi ở trại thương binh mấy lần ba em đã lên bàn mổ mà bác sĩ không dám mổ vì sợ ảnh hưởng đến bộ não! Thế là đành sống chung với nó. Nhưng nó là kẻ địch trong đầu của ba em. Một tuần vài lần ba em nằm co rút người lại để khỏi bật ra tiếng rên… Mấy hôm nay em chợt nhớ ra rằng khi còn má em, mỗi khi vết thương hành hạ thì má em xoa vò nhẹ lên đầu cho ba em đỡ căng thẳng nhiều lần, nhờ thế mà ba em ngủ được. Em nói với ba – Ba ơi, con xoa đầu cho ba nhé! – Thôi, con còn bận học và còn làm việc nhà. – Không, con làm được mà! Thế là từ đó, mỗi khi trở trời em đều xoa đầu nhè nhẹ cho ba em. Nhưng rồi có một lần đi lĩnh tiền về, ba em khoe với em đã bớt tiền trà ra mua cây lăn gai để mát xa đầu, từ nay sẽ không phiền em xoa đầu nữa. Nghe ba nói, hai hàng nước mắt em ứa ra đầm đìa. Thế là ba em chịu được nỗi đau riêng của mình để con gái đỡ vất vả về ba. Chao ôi! Người lớn đã làm những việc mà không bao giờ em quên được. Một hôm, thấy ba vừa nằm vừa lấy cây lăn gai tự mát xa cho mình xem có vẻ trằn trọc khó ngủ, em chạy lại đỡ nhẹ cây lăn rồi dùng hai tay xoa nhẹ như khi trước. Vài phút sau ba em ngủ ngay. Từ đó, em không bao giờ để ba tự mát xa lấy nữa. Thống kê tìm kiếmkể một câu chuyện về lòng nhân ái lớp 9
Lòng nhân ái là gì ? Câu chuyện về lòng nhân ái đầy cảm động Lòng nhân ái là gì? Những tấm gương về lòng nhân 68% 5 votes Cuộc sống này vô thường lắm, bạn không biết trước điều gì sẽ xảy đến với mình ngày mai. Nên cách hữu hiệu để cảm thấy yêu đời đó là trao đi thật nhiều yêu thương, không vụ lợi, không toan tính. Ấy là bạn có lòng nhân ái. Vậy lòng nhân ái là gì? Có những câu chuyện, tấm gương về lòng nhân ái nào truyền cảm hứng tích cực về cuộc sống. Cùng chúng tôi đi tìm nguồn năng lượng sống tích cực trong bài viết về lòng nhân ái ngay sau đây nhé! Lòng nhân ái là gì ? Câu chuyện về lòng nhân ái đầy cảm động Nội dung chínhLòng nhân ái là gì?Biểu hiện của lòng nhân áiBiện pháp giáo dục lòng nhân áiTại sao trong đời sống người ta phải có lòng nhân ái?Những tấm gương về lòng nhân ái Nhân ái là từ Hán Việt. Nhân có nghĩa là người. Ái có nghĩa là yêu thương. Vậy lòng nhân ái là gì? Chính là tình yêu thương, sẻ chia giữa người với người. Là sự sẻ chia giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn. Là cánh tay giang rộng che chở cho những mảnh đời bất hạnh hơn mình. Tấm lòng nhân ái cần được lan tỏa trong xã hội Lòng nhân ái chính là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp của con người cần được mỗi cá nhân lan tỏa trong cuộc sống này. >>> Bài viết tham khảo Tự ái là gì? Tự ai khác tự trọng ở điểm nào? Biểu hiện của lòng nhân ái Bản chất bên trong mỗi con người luôn tồn tại lòng nhân ái. Thông thường thì lòng nhân ái thường xuất hiện ngay trong những hoạt động hàng ngày thông qua Cử chỉ, lời nói, hành động… Khi mở lòng nhân ái đối với bất kỳ ai thì người đó sẽ cảm nhận được sự ấm áp của bạn. Nếu bạn là người có lòng nhân ái thì bạn sẽ giúp đỡ được nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn mình rất nhiều. Trong xã hội này, đâu đó còn có những hoàn cảnh rất khó khăn. Nếu hôm nay bạn giúp đỡ họ thì chính bản thân bạn sẽ nhận lại được những tình cảm của chân thành của họ. Tấm lòng nhân ái xuất phát từ những hành động nhỏ nhất cũng đủ làm cho người có hoàn cảnh khó khăn cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc biết bao khi nhận được sự giúp đỡ để vượt qua được khó khăn đó. Biện pháp giáo dục lòng nhân ái Giá trị của lòng nhân ái là cơ sở để xây dựng một xã hội văn minh, nhân đạo, là sợi dây kết nối con người. Lòng nhân ái của con người ngoài bản tính vốn có, nó còn được hình thành từ trong gia đình và nhà trường hay thông qua quá trình trải nghiệm cuộc sống thực tế. Do đó, cha mẹ nên giáo dục con cái bài học đầu tiên về lòng nhân ái từ chính gia đình mình. Luôn khuyến khích con trẻ giúp đỡ người thân trong gia đình từ những việc nhỏ hàng ngày. Xa hơn, hãy chỉ cho con bạn những hành động cụ thể của lòng nhân ái như nhường chỗ cho người cao tuổi trên xe buýt hay đưa những cụ già qua đường. Truyền cho con tình thương cảm, lòng trắc ẩn đối với những người neo đơn hay gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Chính từ những rung động đó, con trẻ sẽ ý thức được trách nhiệm đối với mọi người xung quanh mình. Thường xuyên kể cho con nghe những câu chuyện về các tấm gương vượt khó như những trẻ em bị khuyết tật nhưng đầy tinh thần ham học; hình ảnh đồng bào bị thiên tai, lũ lụt trên oằn mình chống lũ… Giúp con biết thấu hiểu và chia sẻ những mất mát của nhiều số phận kém may mắn hơn mình… Bằng những hành động thực tế để giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh bằng những đóng góp dù là nhỏ bé nhất cũng góp phần bù đắp những thiệt thòi mà ở đâu đó quanh ta vẫn còn nhiều người phải gánh chịu. Trẻ em dễ tiếp thu và học hỏi, vì thế trẻ sẽ nhanh chóng học được những điều hay lẽ phải nếu được các bậc phụ huynh giáo dục và hướng dẫn đúng cách. Muốn nuôi dưỡng lòng nhân ái cho con lớn dần theo năm tháng, hãy khơi dậy đức tính đó ở con, ngay từ khi con nhỏ. Tại sao trong đời sống người ta phải có lòng nhân ái? Lòng nhân ái chính là sức mạnh to lớn nhất giúp nhân loại vượt qua mọi khó khăn. Nó có thể xua tan cái rét đến cắt da cắt thịt mà những trẻ em vùng cao phải gánh chịu, khiến cho những trái tim băng giá trở nên ấm áp hơn và lòng nhân ái còn kéo con người gần nhau hơn. Từ đó chúng ta sẽ chung tay tạo ra được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống hàng ngày. Nếu như tấm lòng nhân ái được lan rộng ra khắp thế giới thì cuộc sống của con người sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn rất nhiều. Những tấm gương về lòng nhân ái Ngày nay, trong cuộc sống hiện đại xã hội ngày càng phát triển, đời sống tinh thần và vật chất của con người ngày càng được nâng cao, thì việc quan tâm giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh càng cần thiết và cấp bách hơn. Dân tộc Việt Nam Ta có truyền thống “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân”- đó là một trong những tình cảm tốt đẹp, đậm tính nhân văn gắn kết những trái tim lại với nhau, thể hiện tinh thần trách nhiệm và tình cảm giữa con người với nhau cùng tấm lòng thiện nguyện vì cộng đồng. Những câu chuyện về lòng nhân ái và những tấm gương về lòng nhân ái làm cho chúng ta cảm động, tự hào về con người Việt Nam nhỏ bé mà mạnh mẽ kiên cường. Có thể kể đến một số câu chuyện về lòng nhân ái sau Bác sĩ Nguyễn Ngọc Điểu 77 tuổi, Vĩnh Long người đã được tôn vinh “Sống đẹp” trong “Lễ trao Giải thưởng KOVA” lần thứ 17 năm 2019. Bà là người thành lập cơ sở phục hồi chức năng, điều trị miễn phí cho gần trẻ bại não. Từ năm 2004, sau khi về hưu, bà đem toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình thành lập “Cơ sở phục hồi chức năng trẻ bại não Ngọc Điểu”. Thời gian đầu khó khăn và thiếu thốn nên cơ sở chỉ hỗ trợ được 5 – 10 người/ngày, đến nay cơ sở đã tiếp nhận điều trị miễn phí cho gần người; trong đó có hơn trẻ bại não, nhiễm chất độc da cam và gần người lớn. Bà đã điều trị cho bệnh nhân bằng cả tình thương, lòng nhân ái. Nhân dân nơi đây gọi bà với cái tên đầy yêu mến “Bà ngoại”. Bà tâm niệm “…Tôi chỉ mong muốn đem niềm vui cho các em và xoa dịu đi phần nào nỗi đau của gia đình, góp phần nhỏ công sức của mình để giảm đi gánh nặng cho xã hội”. Nghệ sĩ Nguyễn Thành Trung 65 tuổi, Bảo Lộc, Lâm Đồng sau 3 năm ông đã bỏ ra hàng trăm triệu đồng và huy động quyên góp từ bạn bè, người thân để xây dựng 15 căn nhà tình thương cho người nghèo. Ông là chiếc cầu nối dài những tấm lòng nhân ái. Mong ước của ông đơn giản lắm “…Mong ước có được những ngôi nhà ở ấm áp khi mùa mưa tới, khi gió lạnh về cho đồng bào”. Ông Bùi Công Hiệp Hồ Chí Minh đã hiến tặng cả gia tài đồ sộ gồm một ngôi nhà và đất trị giá hơn 100 tỷ đồng để xây mái ấm tình thương cho những trẻ bị bỏ rơi. Hay điểm phát bánh mì, cơm hộp miễn phí của ông Phùng Ngọc Diệp Vĩnh Long trở thành điểm đến quen thuộc của người dân lao động nghèo. Chi phí cho mỗi lần phát cơm, bánh mì khoảng 2 triệu đồng được ông Diệp trích từ tiền của gia đình. Ông và con gái đi đặt mua mỗi lần 150 hộp cơm hoặc 150 – 200 ổ bánh mì. Hành động chan chứa lòng nhân ái của ông chỉ đơn giản vì “Thấy nhiều người cơ cực, mình làm ăn cũng được nên san sẻ cho bà con…”. Thật cảm động khi chúng ta được biết trong những năm qua có nhiều lá đơn xin thoát nghèo. Cụ Đỗ Thị Mơ 83 tuổi Thanh Hóa, cụ Lang Văn Tần 81 tuổi Nghệ An dù còn khó khăn xin thoát nghèo để nhường cho hộ nghèo hơn. Bản Xiềng, xã Môn Sơn Con Cuông, Nghệ An năm qua có đến 19 hộ dân viết đơn tự nguyện xin thoát nghèo. Riêng huyện Con Cuông đã có 383 lá đơn xin thoát nghèo để trao “món quà” này cho những người khốn khó hơn mình… Trong đợt lũ lụt miền trung năm 2020, rất nhiều mạnh thường quân, người dân cả nước chung tay đóng góp ủng hộ Và gần đây nhất, lòng nhân ái thể hiện ở hành động cả nước chung tay đóng góp cho quỹ vacxin phòng chống covid với mong ước sớm đẩy lùi được dịch bệnh. Lòng nhân ái của người Việt Nam sẽ được phát huy và nối dài hơn để giúp cho những con người trong đất nước nhỏ bé này xích lại gần nhau, gắn kết bền chặt với tinh thần của một Dân tộc yêu chuộng hòa bình, quyết tâm đoàn kết bảo vệ Tổ quốc thân yêu, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, mang lại ấm no, hạnh phúc cho mọi người. Trên đây là những thông tin về lòng nhân ái là gì? Hãy làm những điều tốt đẹp và lan tỏa lòng nhân ái đến với mọi người xung quanh để cuộc sống này chỉ còn những điều hạnh phúc, bình yên nhé!
Tổng hợp những bài văn mẫu hay nhất cho chủ đề văn nghị luận câu chuyện về lòng nhân ái. Các bài viết được onthihsg viết và tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau. Ngoài các bài văn mẫu, bài viết còn gợi ý giúp các em dàn ý chi tiết và dàn ý tổng quát, giúp các em dễ dàng nắm được cấu trúc chính của một bài văn nghị luận xã kể một câu chuyện về lòng nhân áiDưới đây là hướng dẫn những câu chuyện về lòng nhân ái dưới đây với onthihsg ngay dưới đây Mở bàiGiới thiệu và hướng dẫn lòng nhân Bài làmNhân ái Nhân từ là con người và bác ái là tình yêu. Lòng tốt là tình yêu thương giữa con người với nhau. Rộng hơn nữa là tình bạn thân thiết, tinh thần đoàn tích cơn mưaNhững biểu hiện của con người giàu lòng nhân áiLuôn sẵn sàng cảm thông, chia sẻ, thấu hiểu và giúp đỡ mọi người khi họ gặp khó yêu thương mọi người, sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi gì được đáp lại, không ích kỷ, tính toán thiệt hơn với người chan hòa với mọi người xung quanh, luôn mang lại điều gì đó tích cực cho mọi người, đồng thời lan tỏa những thông điệp và hành động tốt đẹp cho xã nghĩa của lòng nhân ái trong cuộc sốngCuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả với những mảnh đời bất hạnh sẽ làm cho cuộc sống của con người tốt đẹp hơn, xã hội phát triển hơn nữa và lan tỏa thông điệp tốt đẹp đến mọi chúng ta sống có tình yêu thương, chúng ta sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, và mọi người sẽ yêu quý và tôn trọng chúng ta xã hội được xây dựng trên nền tảng của lòng nhân ái là một xã hội mơ ước mà sự ích kỷ, lạnh lùng và thờ ơ bị xua đuổi, một xã hội thoải mái để sinh nêu tấm gương về những con người giàu lòng nhân ái, sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ người khác để giải thích việc làm của nữa, vẫn còn nhiều người sống ích kỷ, thờ ơ, vô cảm, lạnh nhạt, thờ ơ với thế giới xung quanh và chỉ biết đến bản thân mình. Những người sống chỉ vì họ nhận và không muốn cho …3. Kết luậnHãy tóm tắt ý nghĩa và tầm quan trọng của lòng tốt. Đồng thời, tham gia các lớp học và liên hệ với bản làm tập làm văn kể một câu chuyện về lòng nhân ái trong mùa dịchĐây là bài làm những câu chuyện về lòng nhân ái ở việt nam hay nhất trong mua dịch ! Hãy tham khảo với mình làm kể 1 câu chuyện về lòng nhân áiLòng tốt không phải là điều xa vời. Nó hiện hữu thân thiết, gắn bó chính trong cuộc sống hàng ngày của mỗi người. Mọi cử chỉ, tình cảm, ánh mắt, lời nói, hành động mà chúng ta dành cho nhau cũng đều thể hiện lòng trắc ẩn. Trong cuộc sống này, ai cũng có tấm lòng yêu thương, sẻ chia, luôn quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, đồng cảm với những người kém may mắn có hoàn cảnh khó khăn hơn tốt là tình yêu thương giữa con người với nhau, thể hiện ở cách chúng ta dành tình cảm cho người khác. Tình cảm đó xuất phát từ trái tim và trái tim của mỗi người một cách tự nguyện, không ép buộc, không ép buộc, không mong cầu lợi riêng, không có khái niệm vụ lợi. Chúng ta nên biết rằng khi trao đi tình cảm, họ cảm thấy bình yên, yên tâm và thấy mình làm được việc có ích, lấy đó làm niềm vui, động lực trong cuộc sống. Những tấm lòng nhân ái để có thể lan tỏa tình yêu thương, cùng nhau chia sẻ những nỗi đau khổ của người khác, giúp họ vượt qua những nghịch cảnh của cuộc đời để họ tìm được cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn. Lòng nhân ái được coi là một giá trị văn hóa lớn của dân tộc ta, tạo nên đức tính tốt của mỗi người, tạo nên nét đẹp văn hóa độc đáo trong chủ nghĩa nhân văn truyền thống của dân tộc Việt Nam. Nếu so sánh nét đẹp văn hóa với các nước trên thế giới thì lòng nhân ái là một giá trị văn hóa đáng tự hào của dân tộc cuộc sống, mỗi cá nhân tồn tại trong xã hội là một cá thể tạo thành một khối thống nhất được gắn kết từ những mắt xích nhỏ kết nối với nhau tạo nên một tổng thể hoàn chỉnh. Trong xã hội không ai sống riêng mà mỗi người cần có trách nhiệm có thái độ sống tích cực, có những hành động thiết thực để chung sức xây dựng xã hội phát triển, xây dựng đất nước ngày càng giàu đối với câu ca dao được lưu truyền từ xa xưa“Lá lành đùm lá rách”,“Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”,Không phải tự nhiên mà có những câu ca dao để đề cao tình cảm yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Đất nước ta luôn có truyền thống lá lành đùm lá rách. Điều này đã có trong tiềm thức của mỗi người từ bao đời nay. Đã coi là một phẩm chất, một việc làm vô cùng cao đẹp và ý nghĩa, mỗi chúng ta phải có trách nhiệm giữ gìn và phát huy nó dù ở bất cứ đâu và trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó là cách làm người, là lẽ thiêng liêng. Để có được nền hòa bình, độc lập của đất nước như ngày nay không thể thiếu được tấm lòng nhân ái. Mỗi con người sinh ra trên đất nước hình chữ S đều đã cùng nhau trải qua những biến cố, mất mát, đau thương của chiến tranh. Nhiều người đã hy sinh vì nền độc lập tự do của Tổ quốc và con cháu của họ phải mang trong mình căn bệnh chất độc da cam do chiến tranh để lại. Các nhà hảo tâm, những người hảo tâm đã phần nào bù đắp để họ vơi đi nỗi đau vì đứa con sinh ra đã bị dị tật, phải chịu đựng nỗi đau của căn bệnh quái ác mang tên chất độc da cam. độc tính hủy diệt do bom mìn gây ra. Các chương trình từ thiện, hỗ trợ kinh phí, xây nhà tình thương cho các gia đình có con em bị nhiễm chất độc màu da cam giúp những người lính ở thế giới bên kia yên tâm có được nền độc lập, phồn vinh như bây giờ không chỉ bằng sức mạnh vũ khí mà còn bằng sức mạnh đoàn kết, tinh thần tương thân, tương ái của mọi người không bao giờ chịu khuất phục kẻ thù. Giặc đánh thắng đem lại hòa bình cho đất tốt không phân biệt thời chiến hay thời bình. Khi đất nước có chiến tranh, lòng nhân ái thể hiện ở ý chí kiên cường đấu tranh giành độc lập, tự do của Tổ quốc. Khi đất nước hòa bình, lòng nhân ái thể hiện ở hành động giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Những tấm lòng hảo tâm sẵn sàng giúp đỡ, cứu trợ đồng bào gặp khó khăn khi bão lũ. Tổ chức từ thiện đang tạo công ăn việc làm cho người thất nghiệp, chỗ ở cho trẻ mồ côi, người già neo đơn không nơi nương tựa. Ví dụ trong thực tế xã hội, nước ta vừa phải chịu thiệt hại nặng nề do thiên tai gây ra, đó là trận lũ lịch sử đã ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của người dân các tỉnh miền Trung vào tháng 10 năm nay. Năm 2021, hàng nghìn hộ dân sẽ bị ngập trong nước, ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt cũng như kinh tế của người dân. Người dân miền Trung đã phải chịu đựng quá nhiều mất mát, đau thương. Không ai hiểu được rằng chỉ có những người ở trong hoàn cảnh đó mới có thể biết và thấm thía được nỗi đau mà bản thân đã phải trải qua. Để đồng hành và gánh vác những thiệt hại do thiên nhiên gây ra cho vùng nghèo miền Trung, nhiều tổ chức, quỹ từ thiện và đồng bào các dân tộc trên khắp cả nước đã hỗ trợ lương thực, động viên tinh thần cho họ. trở lại cuộc sống sớm. Khi đó, cả nước đồng lòng ủng hộ đồng bào lũ lụt khắc phục hậu quả thiên tai, mọi yêu thương đều hướng về miền Trung thân yêu cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với đến lòng tốt không ai không biết đến tên doanh nhân Nguyễn Phương Hằng, điều này là một ví dụ cụ thể về tấm lòng nhân ái, tương thân tương ái của công ty.
câu chuyện tấm lòng nhân ái