1. Giặt quần áo bằng nước tiểu: Amoniac là một trong những chất nổi tiếng nhất dùng để làm sạch. Hợp chất này có thể được tìm thấy dễ dàng trong nước tiểu nên không có gì ngạc nhiên khi người La Mã cổ đại sử dụng để giặt quần áo. 2. Thời gian của người La Mặc Lâm. Có một sự thật gần như kinh điển là khi nhà nước cộng sản Việt Nam đính chính nhằm làm giảm sự căng thẳng hay khỏa lấp một tin tức bất lợi nào đó thì hầu như nguồn tin ấy có thật, thậm chí có khi chính xác đến 90%! Từ những lần kinh nghiệm xảy ra liên Không may là trong nền văn hoá chung, không có một sự đồng nhất rõ ràng về điều thật sự là thật. Có những lập trường, quan điểm lệch nhau về sự phân định mà đôi khi ai cũng phải theo. Một số trong đó là: Sự thành công là thật? Có một sự thật kỳ lạ: Ánh mắt giống nhau nhưng góc nhìn khác nhau. Miệng giống nhau nhưng mỗi người một cách nói. Trái tim cấu tạo tương đồng nhưng khả năng thấu cảm lại cách biệt. Tiền bạc giống nhau nhưng cách chi tiêu mỗi người một thị hiếu…. Có một sự thật là những người suốt ngày đi bắt lỗi và chê bai người khác thường không có thời gian để nhìn lại chính bản thân mình !! OHEOjV. Năm nay 2021, nước Pháp nối lại truyền thống diễu binh mừng ngày Quốc Khánh 14/07, sau một năm lỡ hẹn vì đại dịch Covid-19. Sự kiện huy động quân nhân đến từ các lực lượng quân đội, các học viện quân sự, cùng những màn trình diễn các chiến đấu cơ trên không. Trước những hình ảnh những đội quân hùng hậu, người ta không khỏi tự hỏi Liệu nước Pháp có thật sự là một cường quốc ? Về mặt địa lý, với diện tích 550 ngàn km², Pháp là quốc gia lớn nhất tại châu Âu, nếu không tính Nga và Ukraina. Nước Pháp cũng là một trong số các quốc gia hiếm hoi sở hữu nhiều vùng lãnh thổ ở cả hai bán cầu Từ Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương đến châu Đại Dương. Việc có được nhiều vùng lãnh thổ hải ngoại đã mang lại cho Pháp một vùng đặc quyền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới 10,2 triệu km², chỉ đứng sau Hoa Alain Coldefy, đô đốc – cựu tổng tư lệnh quân đội Pháp, trên đài truyền hình RTS Thụy Sĩ nhìn nhận đây thật sự là một thách thức lớn cho nước Pháp nói chung, và hải quân Pháp nói riêng trong việc bảo vệ chủ quyền, tài nguyên lãnh thổ do thiếu phương tiện và thiện chí chính trị. Cần phải có các phương tiện hàng hải, không quân, vệ tinh quan sát và trinh thám, rồi sau đó phải có cả các phương tiện can thiệp, kể cả bằng các phương tiện trên bộ mà người ta có thể triển khai để bảo vệ tất cả những vùng không gian lãnh hải bao la đó và cả những nguồn tài nguyên trên mặt nước, dưới nước, ở đáy đại dương và nằm sâu dưới đáy đại dương. Đúng là hiện nay, có một sự thiếu quan tâm rất lớn. Nhìn chung, điều này giống hình ảnh một chiếc két, trong đó có chứa một kho báu và chiếc hộp này thì được mở, ai đi ngang cũng có thể cướp bóc lấy. Chính bản thân chúng tôi phải xác định xem làm sao chúng ta có thể làm tốt hơn, nhưng cần phải có các phương tiện và một quyết tâm chính trị. Cả hai điều này, vốn dĩ có liên quan đến sức mạnh hải quân Pháp, chúng tôi đều thiếu một chút. »Cường quốc hạt nhân và một ngân sách quốc phòng khiêm tốnDù vậy, vị thế cường quốc của Pháp được khẳng định rõ ở chiếc ghế thành viên thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Và cuộc diễu binh 14/7 truyền thống hàng năm có thể được ví như là một chiếc tủ kính về sức mạnh quân sự của Pháp. Trên thực tế, tại châu Âu, chỉ có Pháp và Anh có một quân đội hoàn chỉnh, có khả năng triển khai tác chiến ngoài lãnh thổ như tại Afghanistan, Syria, Libya, Irak hay tại Sahel…Ngoài ra, khoảng 11 ngàn binh sĩ của Pháp được bố trí thường trực rải rác ở nhiều nơi trên thế giới như tại Litva, Djibouti, Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất, cũng như ở các vùng lãnh thổ hải ngoại Antilles, Guyanne, Mayotte, Réunion, New Caledonia…Nhưng ngân sách dành cho quân đội và các chiến dịch quân sự lại là một con số khá khiêm tốn chỉ hơn 50 tỷ đô la mỗi năm, thua xa Hoa Kỳ 732 tỷ, Trung Quốc 261, Ấn Độ 71,1, Nga 65,1 và Ả Rập Xê Út 61 ,9, song vẫn đứng trước Đức 49,3, Anh 48,7 và Nhật Bản 47,6, theo số liệu của Viện Nghiên Cứu Quốc Tế Hòa Bình – SIPRI về ngân sách quốc phòng các nước năm một ngân sách như vậy, liệu có đủ cho nền quốc phòng nước Pháp ? Ông Alain Coldefy, nhận định như sau Mức ngân sách này tương xứng với các năng lực đầu tư của Pháp cho quốc phòng, đây cũng là số tiền mà toàn bộ ngân sách Nhà nước có thể gánh được. Chính mức tối thiểu, mức sàn này còn làm cho tình hình trở nên khó khăn bởi vì có quá nhiều khoản cắt ngân sách kể từ khi bức tường Berlin sụp đổ và giai đoạn tiếp theo là một giai đoạn mà ở đó các mối nguy hiểm không mấy gì rõ ràng theo như cách nhìn của người dân Pháp. »Để khẳng định vị thế của mình, nước Pháp dựa vào năng lực tấn công hạt nhân. Một phần mười ngân sách quốc phòng tức khoảng 5 tỷ đô la là dành cho năng lực răn đe hạt nhân. Một tỷ lệ đều đặn cho phép Pháp phát triển các loại vũ khí hạt nhân để trang bị cho tầu ngầm, chiến đấu cơ và phòng thủ trên bộ, bảo đảm sự sinh tồn cho đất nước trước những mối đe dọa ngày càng nhiều và muôn hình vạn trạng, trong một thế giới ngày càng bất định, khó khoảng 300 đầu đạn hạt nhân, liệu con số này có hơi quá nhiều khi người ta biết rằng chỉ cần một đầu đạn duy nhất, nước Pháp đã có thể phá hủy Matxcơva và những vùng phụ cận của Nga ? Pháp là một nước có đến 67 triệu dân, cùng với nhiều cơ sở hạ tầng, tài nguyên. Nếu như các lợi ích sống còn bị tấn công, Pháp sẽ đáp trả bằng cách phá hủy tương xứng với những thiệt hại của Pháp. Chúng tôi không muốn đặt ngưỡng cao hơn, mà cũng không thấp hơn. Đúng là không có một mức độ rõ ràng. Một chiếc tầu ngầm phóng tên lửa hạt nhân như Pháp đang có hiện nay, có sức công phá mạnh hơn 800 lần so với quả bom thả xuống Hiroshima. Nghe qua thấy có vẻ quá lớn nhưng chúng không được sử dụng như là một vũ khí trên chiến trường. Đây là một vũ khí răn đe. » Đoàn xe bọc thép diễu hành trên đại lộ Champs-Elysée nhân ngày Quốc Khánh 14/07/2021. AFP - MICHEL EULER Một nền công nghiệp vũ khí tân tiếnMột trong những cột trụ chính giúp Pháp giữ vững vị thế cường quốc phải kể đến ngành công nghiệp quốc phòng. Naval Group với những chiếc tầu ngầm hạt nhân đời mới, Thalès chuyên cung cấp các hệ thống giám sát, hay Dassault với những chiến đấu cơ Rafale hiện đại… đây là những con chim đầu đàn của ngành công nghiệp vũ khí Pháp. Theo bộ Quân Lực, tổng cộng Pháp có khoảng hơn một chục tập đoàn lớn, hơn doanh nghiệp vừa và nhỏ, tạo ra khoảng 200 000 lao động trong ngành công nghiệp quốc mạnh này không chỉ giúp Paris hạn chế sự phụ thuộc vào nước ngoài để trang bị vũ khí, mà còn là một công cụ gây áp lực trên trường quốc tế. Số liệu từ SIPRI cho giai đoạn 2015-2019 cho thấy Pháp là quốc gia xuất khẩu vũ khí đứng hàng thứ ba, với thị phần khá khiêm tốn 7,9%, thua xa Nga 21% và Mỹ 36%.Nhưng với ông Alain Coldefy, đây thật sự là một niềm tự hào của nước Pháp. Và đây cũng chính là một trong số những công cụ không thể thiếu cho phép Pháp duy trì quyền tự chủ trong các quyết định. Đương nhiên, người ta không thể nào làm hết tất cả, vào bất cứ lúc nào. Nhưng ngành công nghiệp quốc phòng này, mà nếu không có chúng, sẽ không có phòng vệ, điều này ai cũng biết cả, hiện đang đi đầu về công nghệ trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Chẳng hạn như những chiếc tầu ngầm và hàng không mẫu hạm hạt nhân, trên thế giới chỉ có hai nước là có thể tự sản xuất từ A đến Z, đó là Mỹ và Pháp, những nước thực hiện chúng một cách có hiệu quả. Thế nên, chúng tôi có một nền công nghiệp mà chúng phải đi đầu trên bình diện kỹ thuật và công nghệ. Đó chính là lợi thế chất lượng của chúng tôi so với đối thủ cạnh tranh ».Lợi ích kinh tế, chiến lược trên cả nhân quyền ?Trong 10 năm gần đây, khách hàng chính của ngành công nghiệp vũ khí Pháp là Ấn Độ, Qatar, Ả Rập Xê Út, Ai Cập và Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất. Nước Pháp gần đây cũng nỗ lực hướng vào châu Âu, tìm kiếm nguồn khách hàng thứ 6 như hợp đồng bán cho Bỉ 400 xe bọc thép, chiến đấu cơ Rafale cho Hy Lạp, hay hợp đồng cung cấp 12 chiếc tầu ngầm Suffren – thế hệ tầu ngầm hạt nhân mới nhất – cho nhưng, khách mua của Pháp không phải lúc nào cũng là những khách hàng có thể đại diện cho hình ảnh của nước Pháp, cũng như không phải là những đồng minh an toàn nhất. Trong số các nước trên, Ả Rập Xê Út và Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất bị cáo buộc có can dự trực tiếp vào xung đột ở Yemen. Điều này ít nhiều cũng làm cho nước Pháp và ngành công nghiệp quân sự bị các tổ chức bảo vệ nhân quyền chỉ trích mạnh điểm này, ông Alain Coldefy có những giải thích như sau Đây là một khó khăn thật sự. Tại Pháp, từ sau Đệ Nhị Thế Chiến, xuất khẩu thiết bị chiến tranh bị cấm. Chính văn phòng thủ tướng chính phủ quyết định tất cả các thương vụ bán vũ khí bất kể đó là một chiếc camera nhìn đêm hay một chiếc tầu chiến, một xe bọc thép… Mỗi lần như vậy, họ phân tích sàng lọc theo các lợi ích kinh tế, chiến lược của Pháp và chất lượng khách hàng. Nhưng có một điều rõ ràng là người ta cố gắng tránh hiện tượng "mua đi bán lại", nghĩa là một khách hàng đáng tin cậy sẽ bán lại cho một khách hàng khác không đáng tin chúng ta trong sự cạnh tranh, sản phẩm của chúng tôi cần phải bán được. Giống như trong những lĩnh vực khác, tài chính chẳng hạn, tiền cất trong ngân hàng tại nhiều nước đôi khi chưa hẳn là những đồng tiền sạch ».Một tầm ảnh hưởng đang đà suy thoáiTuy nhiên, sức mạnh quân sự chưa phải là yếu tố duy nhất để khẳng định vị thế cường quốc. Ngoại giao, Kinh tế, Văn hóa, Giáo dục,... nhiều lĩnh vực khác góp phần làm nên thế mạnh siêu nên, Frédéric Charillon, giáo sư các trường đại học về khoa học chính trị trên trang mạng IRIS cho rằng một cường quốc, chính là phải có một tầm ảnh hưởng. Một mặt, đây chính là khả năng thuyết phục các nước khác thực hiện những gì mà một mình họ không thể làm được. Mặt khác, đó còn là khả năng lôi kéo, nghĩa là tập hợp được một liên minh, một liên quân các nước ở phía sau mình. Đó cũng chính là những gì nước Pháp đang muốn thực hiện ».Về điểm này, giới quan sát đều có chung một nhận định khả năng gây ảnh hưởng của Pháp đang có dấu hiệu thoái trào, dù rằng Paris có trong tay một số công cụ ảnh hưởng khá quan trọng như Tổ chức Quốc tế các nước nói tiếng Pháp, quy tụ 88 nước thành viên và quan sát viên. Pháp cũng có nhiều mối liên minh nằm rải rác ở 132 quốc châu Phi, sự hiện diện nước Pháp vẫn còn ở 17 trong số khoảng 30 quốc gia cựu thuộc địa nhưng tầm ảnh hưởng của Pháp cũng đã bị giảm đi đáng kể vào lúc tại châu lục này ngày càng có nhiều tác nhân mới như Nga, Trung Quốc hay Thổ Nhĩ Kỳ cùng tranh giành ảnh hưởng với Pháp. Với kiến thức vừa bổ sung này, giờ thì bạn có thể được tha thứ vì nghĩ rằng,Armed with this additional insight, you might be forgiven for thinking that,Thế giới nói nhiều điều về Đức Chúa Trời và Chúa Giê- xu, nhưng thật sự chỉ có một câu trả lời ta thường có một quan niệm,Đó thực sự là thứ mà tôi cho là kết quả của kiểu suy nghĩ chỉ có một sự thật và chỉ có duy nhất một cách để sống”. Trong công việcthám tử, không có thắng hay thua… không có gì vượt trội hay thua kém… Đó là bởi vì… sự thật luôn chỉ có một mà thôi.In detective work,there's no winning or losing… there's no being inferior or superior… that's because there's always one and onlyone thật là chỉ có một người có trách nhiệm cho chất lượng của cuộc sống mà bạn đang is a great reminder that there is only one person responsible for the quality of life you cuộc điều tra chứng minh một số truyền thuyết là sự thật, chỉ cómột vài nhà điều tra thoát khỏi sự kinh hoàng của chính the investigation proves some of the legends to be true only a couple of the investigators escape the horror of OzBo himself. nhỏ các phụ nữ không có đủ lượng sữa để nuôi con. produce enough breast milk to feed their babies. điều khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. making all this vastly more mấu nhú không được coi là lá thật sự do chỉ cómột bó mạch ngay phía dưới chúng nhưng không ở bên trong chúng, như ở lá thật enations are not considered true leaves because there is only a vascular bundle just underneath them, but not inside, as in leaves. Nguyễn Đình Cống 27-10-2021 Một câu từ phương Tây được dịch ra tiếng Việt là “Một nửa cái bánh mỳ vẫn là bánh mỳ, còn một nửa sự thật là… xxx”. Nhiều người cho đó là câu ngạn ngữ và rất hay dùng. Trong các văn bản tiếng Việt đoạn đầu khá giống nhau, nhưng khúc cuối …xxx loạn bát nháo. Wikipedia thể hiện rõ sự loạn đó. Tiếp đoạn còn một nửa sự thật’ có các diễn đạt như sau 1- Là giả dối. 2- Không phải là sự thật. 3- Chưa chắc còn là sự thật. 4- Có thể là giả dối. 5- Có thể không phải là sự thật. 6- Thường là giả dối. 1 và 2 là phán đoán khẳng định hoặc phủ định toàn bộ. 3; 4; 5; 6 là phán đoán bộ phận. Câu đó được cho là của ông Benjamin Franklin, nhân vật được in trong tờ $100 đô la Mỹ. Nguyên văn của câu đó là “Half the Truth is often a great Lie“. Nghĩa là “Một nửa sự thật thường là một lời nói dối lớn“. Thường là chứ không phải nhất định là, vì vậy cách diễn đạt 1 và 2 là sai lạc. Đó là do người ta trích dẫn dựa vào “nghe hơi nồi chõ” và thiếu suy nghĩ chính xác, thiếu kiểm chứng. Cách diễn đạt 3; 4; 5; 6 tương đối đúng, nhưng thiếu mất ý “Lớn” trong từ lời nói dối. *** Nhân đây tôi cũng xin mạn phép nhận xét rằng, dùng từ “một nửa” trong câu ngạn ngữ không thật chính xác nếu cho rằng một nửa là bằng 50%. Thay từ một nửa bằng từ một phần’ sẽ chặt chẽ hơn. Một phần sự thật thường là lời nói dối và cũng có thể là sự thật, tuy rằng chưa phải là toàn bộ. Lời nói dối có lớn hay không còn tùy tình huống của người nói. Thí dụ Một hộp đựng đầy trứng chim. Trứng được chèn bằng bông và giấy vụn. Lấy một phần của cái hộp ấy có thể là trứng sự thật hoặc bông và giấy không phải sự thật. Người ta thường dùng câu ngạn ngữ trên để vạch ra sự ngụy biện của những người dùng một số chứng cứ thu thập được từ một sự kiện nào đó rồi gán cho nó là bản chất của sự kiện. Chứng cứ là có thật chứ không phải được bịa ra, nhưng nó chưa chắc là bản chất sự kiện. Phạm lỗi này có thể do cố ý hoặc vô tình. Cố ý khi họ muốn lái người tiếp nhận thông tin ngã về phía họ, nhằm thực hiện thủ đoạn xảo trá. Lúc này đó là lời nói dối lớn. Khi bị hạn chế về trình độ hoặc điều kiện mà thu thập nhầm chứng cứ, lúc này là nói dối vô tình. Những người phản biện dùng câu trên theo kiểu khẳng định hay phủ định toàn bộ là có tính cực đoan, suy nghĩ thiếu chặt chẽ, nó có thể đúng trong trường hợp đang xét, nhưng không đúng trong trường hợp chung. Trong thực tế, thỉnh thoảng tôi gặp nhược điểm này trong các bài viết của một số người có học vị và bằng cấp cao. Thật đáng tiếc. Thật mà không thật. Bạn từng kinh nghiệm về một điều gì đó có vẻ rất chân thật, chắc chắn, nhưng rồi nó lại không thật, trống rỗng, giả tạo phải không? Chẳng hạn, bạn có một cảm nhận sâu sắc về tình yêu. Bạn nhận ra rằng mình có những cảm xúc rất lớn, toàn bộ tâm tư được dẫn vào một nhịp điệu bay bổng mới mẻ đầy ý nghĩa và phong phú. Rồi trong khoảnh khắc nào đó, bạn tự hỏi đó có phải là tình yêu đích thực? Bởi vì trong quá khứ, bạn từng có cảm xúc tương tự và nó đã không phải là thật, mau chóng tan biến đi. Qua từng trải nghiệm, bạn cảm thức rõ hơn một nắm bắt tưởng chừng rất thật, nhưng thực chất lại không thật. Dưới đây là câu chuyện thằng Mỗ đi tìm sự thật. Tình huống thật-giả Thằng Mỗ có một giấc mơ. Mỗ phân biệt cái nó biết trong giấc mơ với cái nó biết khi tỉnh thức. Có thể nhận thức ở giấc mơ rất mạnh mẽ, đến mức để lại dư âm phiền muộn nhiều giờ sau khi thức giấc. Giấc mơ tỏ lộ phần nào đời sống nội tâm của Mỗ. Nhưng, dù gì thì Mỗ vẫn nhận thức giấc mơ hoàn toàn không thực, Mỗ thở phào nhẹ nhõm, đúng là một hành vi xấu tốt trong giấc mơ thì không như hành vi xấu tốt trong đời sống thật. Thằng Mỗ xem phim và đọc những câu chuyện trong sách. Mỗ biết rõ những câu chuyện ấy có thể bày tỏ cuộc sống con người rất sâu sắc, có thể tác động lên suy nghĩ của Mỗ. Nhưng Mỗ biết rõ nhân vật trong đó không có cùng cá tính với hành động như những con người nó đang sống trong đời thật. Điều lạ là, rõ ràng là không thật, nhưng thằng Mỗ vẫn thấy người ta lẫn lộn chúng với đời sống thật. Chẳng hạn nó thấy người ta gán luôn tính cách của nhân vật cho người diễn viên trong đời sống thật. Giấc mơ hay phim ảnh thì còn dễ phán đoán đúng đắn về sự thật. Còn trong đời thực, khi đối diện với một quyết định liên quan đến giá trị cuộc sống thì khó khăn vô cùng. Trong tình huống thế này, điều cốt yếu là phải phân biệt điều có giá trị đích thực với điều chỉ mang dáng dấp bên ngoài. Sự thật của cuộc sống tuỳ thuộc vào phán đoán, rất khó khăn, vì nó không hiển nhiên, không rõ ràng giá trị được chọn có thật sự là đích thực hay không. Thằng Mỗ tự hỏi, tất cả những sự thành công mà nó đang tìm kiếm có phải là sự thành công đích thực không? Những thành đạt mà nó đã sở hữu có phải là đích thực không? Có phải tình yêu đang gợi nhiều cảm hứng trong thâm tâm nó, là một tình yêu đích thực không? Có phải hạnh phúc mà nó đang tìm kiếm vun đắp là một hạnh phúc đích thực không? Phải chăng nó là thật? Mỗ nói không nên nói “phải chăng nó là thật?” mà phải là “phải chăng nó thực sự là thật?” Bởi vì sao? Bởi vì ở một mức độ nào đó, mọi sự xuất hiện trong đời nó đều có một sự thật nào đó. Hãy xem nhé Giấc mơ, dù chúng có thể giả dối và trống rỗng, nó cũng thật trong chừng mực nào đó. Có rất nhiều giải thích về chừng mực sự thật ấy trong tâm lý học chiều sâu. Những nhân vật huyền thoại, dù sao đi nữa, cũng gần giống như thật, cho thấy một đời sống như thật. Cho nên, câu hỏi “phải chăng nó thực sự là thật” ở đây, hướng đến điều thật hơn, điều hoàn toàn thật. Thằng Mỗ kể chuyện “Hang Động” của Platon. Platon trình bày những người chú tâm vào những cái bóng trên bức tường trong cái hang của họ. Việc cả đời chú tâm vào đó, đã cản trở mọi nỗ lực dẫn họ thoát ra khỏi cái bóng và cái hang giam hãm họ, không thoát ra thế giới bên ngoài được. Platon mô tả một cuộc sống mà ông xem là có giá trị phổ quát cho tất cả mọi người. Con người, trong phần lớn đời mình, bị nắm bắt bởi vẻ bề ngoài giả dối của cái bóng, cảm thấy khó khăn để giải thoát chính mình, để được sống trong không gian của điều thật sự là thật. Con người cần đấu tranh để thoát ra khỏi cuộc sống hời hợt, để sống trong ánh sáng của một sự thật tràn đầy. Vẻ ngoài dễ lầm lẫn Đầu tiên phải kể đến là lập trường của thằng Mỗ về khổ đau và sung sướng. Khi cơn đau ập đến thì lập tức nó được cho là một điều xấu. Mỗ sẽ coi đó là một điều không nên có, một điều mà ai cũng phải tránh bằng mọi giá. Nhưng, trong trải nghiệm thực tế, có những nỗi đau có thể đem lại hiệu quả tốt thì sao. Một nỗi lao nhọc mang lại thành quả nào đó chẳng hạn. Việc lao nhọc học hành lại gắn liền với học hỏi kiến thức chẳng hạn. Ngược lại, sự sung sướng cũng gây lầm lẫn. Ăn uống mang lại khoái lạc nhưng có khi lại không tốt cho sức khoẻ. Thức ăn đôi khi rất ngon lại không nên đưa vào cơ thể. Cha mẹ đáp ứng mọi đòi hỏi thoải mái cho con lại có thể làm hỏng đứa con. Nỗ lực làm “hài lòng” mọi thứ cho ai đó bằng mọi giá có thể đưa đến kết quả phá hỏng cá tính người đó. Vẻ bên ngoài của sự sung sướng về một điều tốt lại ẩn giấu một đặc tính thật của nó. Chiến thắng và thất bại cũng có vẻ bên ngoài dễ lầm lẫn. Chiến thắng được xem là đương nhiên tốt. Nhưng người chiến thắng có thể trở nên kiêu ngạo, vô cảm, xuẩn ngốc. Thất bại có vẻ là điều xấu với Mỗ, nhưng lại có thể đem thêm nhiều giá trị vào cuộc sống. Qua thất bại, người ta trở nên khiêm tốn, khôn ngoan và nhạy cảm hơn với đời với người. Điều dường như là xấu thì lại là một phúc lành. Mấy tình huống trên, Mỗ thấy vấn đề phân biệt vẻ bên ngoài và sự thật luôn là khó khăn để đánh giá một cách khôn ngoan cho nhận thức của mình. Không may là trong nền văn hoá chung, không có một sự đồng nhất rõ ràng về điều thật sự là thật. Có những lập trường, quan điểm lệch nhau về sự phân định mà đôi khi ai cũng phải theo. Một số trong đó là Sự thành công là thật? Thằng Mỗ thấy ai cũng cố gắng làm mọi cách để có cuộc sống thành đạt, thành công. Nó ghi vào sổ mấy thứ, đó là danh dự, danh thơm tiếng tốt, có vị thế trong xã hội, quyền lực, có ảnh hưởng trên người khác, của cải, nhiều của cải và tiền bạc. Nó ra đường, thấy người ta đánh giá nhau dựa trên mấy tiêu chí mà nó gạch đầu dòng trong sổ tay ấy. Nó nghe bạn nó ca ngợi người thành công, tin rằng đời sống của mấy người đó đầy ý nghĩa. Nó ra nhà sách, không thấy cuốn tiểu sử, hồi ký nào của một người mà chẳng ai biết đến, hay của một kẻ thất bại nào đó trên kệ sách. Nó vào một quán Café, người ta đang đọc say sưa và nói say sưa về mấy ngôi sao điện ảnh, âm nhạc hay thể thao nào đó. Họ nói rành mạch đời sống đến từng chi tiết của những người nổi tiếng ấy. Những chi tiết ấy rất mạnh mẽ và thật hơn cả chi tiết trong đời sống riêng của họ. Thằng Mỗ vò đầu bứt tai, nghĩ rằng chính sự thành công nào đó, đã làm cho cuộc sống những thần tượng của thiên hạ thật hơn. Nó nhớ lại nhà bác nó. Ông bác từ ngày có được một tấm huy chương đã làm cho cuộc sống nhà bác khác đi. Con trai đầu của bác thằng Mỗ được thăng chức, anh ấy luôn tỏ vẻ thực sự là một ai đó, cuộc sống của nhà anh ấy như được làm đầy hơn với một sự thật được mọi người công nhận. Nhà bác thằng Mỗ khấm khá lên dần, tự nhiên được mọi người kính trọng hơn. Thằng Mỗ cảm thấy khi người ta sở hữu của cải và danh phận, thì trong con người của họ có điều gì đó xuất hiện lớn hơn. Nhìn lại nhà nó, thằng Mỗ thấy đời sống trống rỗng và vô nghĩa bởi hết thất bại này đến thất bại khác. Có phải thành công là một điều gì đó rất thật? Thằng Mỗ nốc một ngụm cafe, rồi tự hỏi “Phải chăng cuộc sống của Mỗ thực sự sẽ thay đổi khi Mỗ thành công hơn hay không trong cuộc sống?” Đang miên man thì có người vỗ vai. Một thằng bạn đã lâu không gặp. Từ ngày nó nổi tiếng trên mạng, được nhiều fan ủng hộ, vô số hợp đồng béo bở, nó trở nên bận rộn kín lịch, chẳng còn giờ với bạn bè không riêng gì với Mỗ. Hai thằng kéo nhau ra quán bia. Chén tạc chén thù. Nó nói, tự dưng nó thấy cuộc đời trống rỗng và vô nghĩa, chính thời khắc nó thành công rực rỡ nhất. Đàng sau những hào quang của thế giới kia thì nó lấp đầy sự trống rỗng ấy bằng rượu bia và các loại thú vui. Thành công không mang đến sự thật mà nó tìm kiếm. Khoảnh khắc thật nhất của nó là khi mọi sự thật phía sau hào quang kia lộ diện, mặt tối của danh vọng trần gian, phía sau của những toan tính lợi ích, sống không là chính mình suốt quãng đường dài, kinh nghiệm sự thật của thất bại có khi lại là thật. Thằng Mỗ nghe rồi nốc hết cốc bia. Mỉm cười. Sự lâu bền là thật? Cuộc sống biến đổi nhanh chóng mặt. Thằng Mỗ nghĩ, sự thật có phải là điều tồn tại lâu bền và vĩnh viễn không? Điều gì tồn tại mãi mãi thì nó là thật. Còn điều gì thay đổi chỉ là vẻ bên ngoài? Cái gì mau chóng qua đi, dù cho rực rỡ ấn tượng, thì cũng thiếu vắng sự thật? Thằng Mỗ cũng biết yêu. Nhưng nó lại sợ yêu. Nó tự thấy cảm xúc trong nó xuất hiện rồi tan biến đi nhanh chóng. Dĩ nhiên là cảm xúc chóng qua như giận, như say đắm, như thất tình thì kém thật rồi. Nó từng nghĩ, tình yêu nó dành cho bạn gái nó thì lâu bền nên được xem là thật hơn. Nhưng mà sự lâu bền ấy cũng bấp bênh như nó cảm thấy trong gia đình nó. Cha mẹ nó chia tay sau khi có nó. Bao nhiêu tổn thương chưa lành vẫn còn trong tâm trí nó. Nỗi sợ còn tồn tại trong tâm hồn nó. Thằng Mỗ thích ngắm bình minh, ánh sáng trên những cánh đồng hay vườn hoa. Nó thích ngắm như vậy, có lần nó nói, ở đó nó cảm nhận được một cuộc sống ngắn ngủi của bao nhiêu sinh vật. Ở đó, nó biết một thế giới không chắc chắn và không thật. Vẻ đẹp của mọi thứ quanh nó, nhìn bằng mắt, nó thấy trống rỗng. Tại sao nó phải quan tâm đến kiểu quần áo người ta mặc hôm nay khi mà họ sẽ mặc kiểu khác vào hôm sau. Nó nhìn thấy cả cái “khuynh hướng” đú trend cũng trống rỗng vô nghĩa. Tự trong bản thân nó, cũng giống như mọi người, luôn mong một sự tồn tại kéo dài mãi mãi. Nó tin có một sự sống đầy ý nghĩa và sự thật trong cái tồn tại vĩnh cửu ấy. Nó đi tìm. Ngày nọ, cậu học viên cũ đến gặp Mỗ với tình trạng mất ngủ và chán nản. Cậu ta biểu lộ nội tâm tụt cảm xúc chỉ với một câu “Nếu tôi sẽ chết, thì tại sao tôi phải sống?” Thằng Mỗ từng chứng kiến nhiều cái chết. Chính cái chết hiện diện trong thế gian này, không ai thoát được, dù có là ai, cho Mỗ thấy rằng vô số điều nó quan tâm, nó gặp, xâm chiếm tâm trí, hầu như là trống rỗng cả. Bởi vì chúng mau chóng qua đi, bị quên lãng. Phải chăng, chỉ những điều vượt lên trên sự chết mới đáng được quý trọng? Nó nói với cậu học viên, nếu một điều không tồn tại thì tại sao phải quan tâm? Cuộc sống của cậu được làm đầy bằng những thực tại không vĩnh cửu, nó vô nghĩa, nó không thật. Cái chết hiện diện để lấy chúng đi. Thằng Mỗ nói thế. Nhưng nó cũng biết rõ là bản tánh con người luôn dính dáng tới những điều luôn thay đổi. Ai mà chẳng muốn vươn tới điều tốt lành vĩnh cửu. Nhưng nghi ngờ rằng có thể đạt tới tình trạng vững bền đó không. Mà điều đáng ngờ thì có thật sự đáng mơ ước và nó có thật không. Kinh nghiệm cho thấy, thời khắc thật nhất là thời khắc của sự sáng tạo, cuộc sống ở thời khắc sáng tạo như chuyển động về phía trước, đầy sự mới mẻ và hào hứng. Cái được xác thực là thật? Thằng Mỗ đọc sách. Nó say sưa với một chủ thuyết có tên là “hiện sinh thuyết đương đại”. Chủ thuyết này trình bày sự thật ở cuộc sống cá vị và duy nhất của từng người. Theo đó, mỗi người là một ngôi vị độc đáo duy nhất, đó là sự thật xác thực. Cái tôi biến mất trong sự vô danh của “đám đông” thì đó là kiểu sống không cá tính, mất chính mình, không thật. Thằng Mỗ sẽ là thằng Mỗ thật hơn khi dấn thân vào việc nó làm, kiểu cách riêng, ý nghĩa riêng của Mỗ. Bao lâu nó hành động theo đám đông, lề thói, hành động theo thói quen của người máy, thì sẽ kém thật. Cuộc sống của Mỗ sẽ thật hơn khi nó tạo ra mục tiêu và giá trị cho đời sống của cái tôi tự do. Kém thật khi mục tiêu và giá trị được xác định bởi đám đông không tên tuổi. Thằng Mỗ sẽ là thằng Mỗ thật hơn khi nó ý thức về chính sự có mặt của nó trong đời, với tất cả những giới hạn, kể cả sự chết cũng như những gì phong phú của chính nó. Mỗ sẽ kém thật khi nó sống nông cạn với ý thức hời hợt với những gì là nó đang hiện hữu. Mỗ sẽ là Mỗ với cuộc sống thật hơn khi dấn thân với người khác trong mục tiêu xác định nào đó. Nó sẽ kém thật hơn khi không có mối quan tâm cá vị là Mỗ, khi nó làm mọi điều chỉ vì “mọi người đều làm điều đó”. Mỗ sẽ có cuộc sống thật hơn khi mở ra cách sống mới, tràn đầy sáng tạo ngạc nhiên. Sẽ kém thật khi nó đi theo lối mòn, mọi sự lặp đi lặp lại. Đọc hết cuốn sách, Mỗ thấy con người mình là một khả thể dịch chuyển đến hiện thể, từ chỗ kém thật chuyển đến đầy tràn sự thật, từ chỗ bóng tối dịch chuyển đến hiện hữu xác thực rõ ràng. Thế nhưng Mỗ vẫn băn khoăn. Nó băn khoăn rằng cuộc sống như thế có bắt mình mong đợi quá nhiều không. Giá trị của đời sống một cá nhân có là một ảo ảnh không? Sự thật được tìm thấy ấy có là sự hẹp hòi của cá nhân tính không? Trải nghiệm là thật? Điều gì đích thực là thật? Mỗ sẽ nói điều mà nó cảm thấy có “tại đây và lúc này” là điều thật. Khi hãng Coca Cola nói sản phẩm của họ là “sản phẩm thật” thì họ đang hướng người dùng nếm thử ngay tức khắc. Thời khắc nếm thử ấy là rất thật. Trải nghiệm trong khoảnh khắc ấy sống động hơn bất kỳ kỷ niệm quá khứ hay giấc mơ tương lai nào của Mỗ. Nó mạnh mẽ hơn bất kỳ lý thuyết hay giá trị suy luận logic nào. Trải nghiệm thực tế đích thực là thật! Mỗ nhớ lại những cảm xúc mà nó nhận biết “tại đây và lúc này”, đó là cảm xúc “thật” của Mỗ. Thế giới cảm xúc thật ấy, trong Mỗ, là những nỗi đau, những câu chuyện cụ thể được nó nhận biết rõ trong cuộc sống. Với Mỗ, những lý thuyết không cắm rễ trong điều “thật” như thế, đều rất nguy hiểm, nó vẫn đang thu hút đám đông tin vào một thứ trống rỗng. Mỗ từng làm nghề review thiết bị công nghệ. Mỗ tin vào phương pháp thực nghiệm và thử nghiệm, để đến gần với sự thật hơn. Mỗ vất vả nhiều hơn vì không review bằng niềm tin trống rỗng, của dư luận, của quảng cáo truyền thông, của việc định hướng cộng đồng bằng những ý kiến vốn không cắm rễ từ điều “thật”. Mỗ hiểu rõ ai cũng muốn đời sống cắm rễ trong “nơi đây và lúc này”. Đó là một nỗ lực tìm kiếm sự thật. Nhưng, Mỗ cũng tự hỏi “cái tại đây và lúc này ấy, tự nó có ý nghĩa không? Phải chăng sự thật về cuộc sống con người không đầy tràn hơn cái tức thời?” Mỗ lại đi tìm. Ý tưởng là thật? Thằng Mỗ lại bị cuốn vào các cuộc tranh luận về công bằng, về tự do, về tình yêu. Những cuộc tranh luận rất mạnh mẽ, thu hút Mỗ giống như thu hút nhiều người khác. Mỗ tin những điều đó là có thật. Bởi vì Mỗ thấy có nhiều người hy sinh nhiều điều vì những thứ tốt đẹp, để gia đình họ được hạnh phúc vui vẻ, để xã hội của họ được tốt đẹp hơn. Cùng với đó, cũng như nhiều người, Mỗ tin chân lý khoa học, chân lý tôn giáo, chân lý triết học là điều thật. Sự thật tuyệt đối được tìm thấy trong ý tưởng. Đến một lúc, Mỗ lại ngờ rằng, những ý tưởng như thế từ đâu ra, nguồn mạch nào sản sinh ra chúng? Chúng được tìm thấy trong những tình huống thông thường và quen thuộc từ cuộc sống. Trong khi con người vẫn lệ thuộc vẻ bên ngoài thất thường của những tình huống cuộc sống. Làm sao những tình huống ấy có khả năng sinh ra sự thật và có sức mạnh như thế? Vấn nạn còn đó Thằng Mỗ đã đi khá xa đủ đề đặt ra câu hỏi rất thực Câu trả lời nào là câu trả lời thoả mãn? Điều gì đích thực là thật đối với con người? Đâu là con đường mà Mỗ phải theo để đi từ bóng tối của vẻ bên ngoài vào trong ánh sáng của sự thật? Bạn có đồng ý với lập trường nào ở trên không và có đề nghị một giải đáp nào khác về sự thật cho thằng Mỗ không? Nhiều người gợi ý đến con đường của tôn giáo. tuanlionsg 8/2022 Có một sự thật là các điểm check-in ở Đà Lạt mọc lên rất nhanh mà đóng cũng nhanh. Đơn giản vì người ta chỉ đến chụp ảnh một lần rồi thôi. Những điểm du lịch bền vững với mô hình nông trại nhiều trải nghiệm với giá vừa phải thế này rất đáng quý, và mình nghĩ là tồn tại được lâu. Highly recommend mọi người dành cả ngày ở đây nhé!nguoilonthongdong nongtraimaybaygiay gapgonbinhyen dalat dulichdalat Thành phố Đà Lạt Thành phố Đà Lạtoriginal sound - Người Lớn Thong Dong

có một sự thật là