Chủ tịch nhận nhầm chim hoàng yến (Chủ tịch nhận nhầm "kiều nam") 🐧 Tác giả: Cố Tam Dược 🐧 Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, chủ thụ, hài hước, ngọt sủng, sa điêu văn (truyện ngốk nghếk đáng iu), 1vs1, HE 🐧 Độ dài: 73 chương chính văn + 11 chương PN
Chương 54: Thầy Đây Tuổi Cao Sức Yếu Rồi. Chương 55: Một Trái Táo Dẫn Đến Thảm Án. Chương 56: Cái Này Gọi Là Tâm Lí Vặn Vẹo Hay Là Đạo Đức Suy Đồi Nhở. Chương 57: Em Em Em Em Là Anh Dâu Của Chị Á! Chương 58: Nhiệt Liệt Chào Mừng Thầy Ưng Đến Kiểm Tra Và Chỉ Đạo
Trịnh Thực Nam lanh lẹ cất ngay, buông tiếng thở dài đầy đau thương: "Chú em, cậu nghĩ xem tôi phải làm sao mới tán đổ Sanh Vu?" "Không biết, tôi đâu có kinh nghiệm." Ưng Đồng Trần dựa lưng vào lan can, chăm chú quan sát học sinh trong lớp. Trịnh Thực Nam kể lể: "Tôi hẹn
Truyện Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến - Chương 42 với tiêu đề 'Anh Em Nhà Họ Trác Xảo Quyệt' Hiện menu doc truyen. Danh sách .
(VNF) - Qua xem xét kết quả kiểm tra khi có dấu hiệu vi phạm đối với Ban cán sự đảng UBND thành phố Đà Nẵng trong lãnh đạo, chỉ đạo thực hiện công tác phòng, chống dịch bệnh Covid-19, UBKT Trung ương đã quyết định khiển trách đối với Chủ tịch UBND thành phố Đà Nẵng Lê Trung Chinh.
72MoULN. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để La Phong Hoa___ Trác Thù đứng cạnh cửa sổ mà đăm chiêu nghĩ. Bao năm qua hắn chưa từng đặt chân đến nhà nghỉ kiểu này chứ đừng nói là có thẻ hội viên. Lúc nãy ở quầy lễ tân, hắn định quẹt thẻ thì Ưng Đồng Trần nhanh tay ném thẻ hội viên cho nhân viên, động tác thành thạo ngầu lòi hệt như chủ tịch ngang tàng. Trác Thù nhìn mà bối rối Rốt cuộc là ai nuôi ai? Căn phòng này ở tầng thấp nên không ngắm được cảnh bên ngoài qua cửa sổ sát đất. Cả căn phòng ngoại trừ giường chỉ còn mỗi phòng tắm. Người trong đó rốt cuộc cũng tắm gội xong, cúi đầu lau tóc "Anh mau tắm đi." Trác Thù ngó chiếc eo thon và cặp chân dài miên man của Ưng Đồng Trần. Bấy giờ hắn mới sực tỉnh, thoạt nhìn hờ hững nhưng lại thoăn thoắt chạy vào phòng tắm. *** Ưng Đồng Trần nằm trêи giường, thấy WeChat văn phòng im ắng lâu nay lại chém gió tưng bừng. Văn phòng vừa tuyển được hai sinh viên mới tốt nghiệp, rất ngưỡng mộ vị sếp chưa từng gặp này. Dù Ưng Đồng Trần hiếm khi đến văn phòng nhưng các nhân viên không thiếu chuyện để buôn về anh. [Mandy] Lúc nào sếp Ưng mới đến văn phòng để tụi em được chiêm ngưỡng ạ? Em đến phỏng vấn vì anh ấy đó. Bây giờ bức tường tình yêu ở trường em vẫn đầy thư tình viết cho anh ấy luôn! [Halen] Bà là khóa dưới của sếp Ưng hả? Vậy chắc giỏi lắm nhỉ? [Mandy] [Bé khủng long ngượng ngùng] Đâu có, tui chỉ là đàn em cùng khoa với anh ấy thôi, học hành bình thường lắm. Hồi đó á, năm ba anh ấy đã được gửi đi du học, năm bốn anh ấy quay về đăng kí thi nghiên cứu sinh thạc sĩ, kết quả là lọt top 3 của chuyên ngành trường tui. Sau đó anh ấy và hai sếp kia cùng mở văn phòng này í bà![Halen] Gato quá đê, nghe nói sếp bảnh lắm hả bà? [Mandy] Chuẩn đét! Khoa tiếng Anh có mấy mống giai bà cũng biết rồi đó, được lèo tèo vài chục người thôi. Ai dè anh ấy đẹp trai đến nỗi được bầu làm nam vương của trường. Lúc đó khoa tiếng Anh tụi tui nở mày nở mặt ghê! Nhưng lúc tui đậu vào trường thì anh ấy tốt nghiệp rồi, ahuhu. Nhóm chat trở thành nơi các chị em tâng bốc trai. Ưng Đồng Trần nào biết anh được coi trọng như thế, thấy bối rối lắm. Đang định tắt WeChat thì anh đọc được tin nhắn mới nhất mà chị khóa trêи tag anh. [Halen] Bà nói làm tui cũng muốn được gặp sếp Ưng. [Lữ Tông Thải] Nó còn bận nghề chính nữa, chị em mình chỉ là khách qua đường với nó thôi. Ying tuần sau nhớ đến họp! Không thì chị đây đập banh nóc nhà chú! Lữ Tông Thải học trêи anh hai khóa, cô và chồng cô - Cao Đạt là sinh viên cùng khóa. Năm ấy, nghe đồn Ưng Đồng Trần mải mê học hành và kiếm tiền, hai vợ chồng bàn bạc xong bèn rủ Ưng Đồng Trần vào nhóm. Họ đã chuẩn bị sẵn cả tá chữ để thuyết phục, ai dè người ta đồng ý ngay tắp lự. Ưng Đồng Trần đâu có ngu, chuyên môn của Lữ Tông Thải thuộc top 1 top 2. Cao Đạt tuy không học nghiên cứu sinh nhưng là người từng trải, chẳng những khôn khéo lại có ô dù, gia cảnh giàu sang. Chưa kể Cao Đạt cực kì thương vợ, chứng tỏ là người đàng hoàng rất hợp để kết bạn làm ăn. Lúc mới thành lập, cả ba đều lăn lộn ngược xuôi, ngay cả trụ sở làm việc cũng không có. Hằng ngày họ phải chạy đôn chạy đáo đến các cuộc hội họp để mời chào, tiếc rằng chẳng ai dám mạo hiểm tin họ. Tiền công một ngày chẳng bõ tiền xăng xe. Nhưng chai mặt ở đó lâu nên cũng có người quen biết, dần dà kí được hợp đồng, hơn nữa thù lao khá hậu hĩnh. Về sau, bạn bè quốc tế khi anh còn du học giới thiệu thêm rất nhiều mối khác. Bây giờ văn phòng đã hoạt động ổn định, từ từ chiêu mộ được nhân viên. Thế nên anh chỉ cần đến họp, còn công việc mang về nhà làm cũng được. Hai năm trước, đột nhiên anh bảo chuyển về trường làm giáo viên khiến vợ chồng Lữ Tông Thải ngỡ ngàng. Ưng Đồng Trần trả lời "Ok" rồi phát vài bao lì xì. Mấy lính mới thấy thế bèn bù lu bù loa xin anh nói thêm đôi câu. Cùng lúc đó, đệm giường lún xuống chứng tỏ có người nằm bên cạnh. Ưng Đồng Trần vội nhắn trong nhóm chat rằng "Anh có việc quan trọng cần làm" rồi đặt điện thoại xuống. Thấy Trác Thù xụ mặt, anh đành hỏi "Sao vậy?" "Sàn nhà trơn làm tôi suýt ngã." Trác Thù cau có "Sữa tắm mùi hắc quá, tắm chưa xong mà nước đã lạnh." "Phì." Ưng Đồng Trần chợt nhận ra lúc hắn nghiêm túc phàn nàn nom thật đáng yêu. Anh thò chân quắp lấy chân hắn, dỗ dành "Đừng giận nữa, để tôi thương nè." "..." Trác Thù nhướng mày "Em coi tôi là con nít à?" "Làm gì có." Ưng Đồng Trần nhích lại gần Trác Thù, thò tay xuống dưới "Chẳng có đứa bé nào to như anh hết." Trác Thù cảm thấy khó thở, trở mình chống tay hai bên đầu Ưng Đồng Trần, ánh mắt tối sầm. Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, tháo kính đặt nó ở tủ đầu giường. Nhưng ngay sau đó tay anh bị kéo lại, cơ thể chìm trong vòng xoáy quay cuồng... Lần này không lúng túng như lần đầu tiên. So với lần trước, hiện tại cả hai đều thoải mái hơn nhiều, chí ít là Trác Thù cảm thấy tiếng Ưng Đồng Trần rêи rỉ thật êm tai! Đương nhiên lần này Ưng Đồng Trần vẫn diễn chút đỉnh, anh thấy mình xứng đáng được trao giải Oscar. Xem chừng lần này khả quan hơn trước, anh cũng không ngại giúp bạn tình cảm thấy sung sướиɠ. Khích lệ học sinh là cách dạy anh thích nhất. "Ưm... Đại bác của anh to quá, anh thật tuyệt... 666." Trác Thù *^▽^* Ưng Đồng Trần tiếp tục nhắm mắt khen bừa "Anh là người bự nhất mà em từng thấy!" "...?" Trác Thù khựng lại "Hình như có gì đó sai sai? Chẳng lẽ em từng..." "Không hề." Ưng Đồng Trần ôm cổ hắn mà hôn, môi lưỡi quấn quýt kéo ra sợi chỉ bạc mong manh. Ưng Đồng Trần khẽ thở dốc "Anh hư quá, ai cho anh dừng?" Trác Thù *^▽^* ... * 666 Khen ai đó trâu bò, đỉnh kout. Sớm tinh mơ hôm sau, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Ưng Đồng Trần mò mẫm tủ đầu giường mãi mới lấy được, ngó qua thời gian, đến giờ phải đi họp rồi. Ưng Đồng Trần khẽ ngọ nguậy thì nhận ra lưng mình dán sát vào ngực Trác Thù. Anh uể oải toan chui ra, nào ngờ bị Trác Thù thình lình kéo giật lại. Trác Thù vẫn nhắm mắt, cất giọng hỏi "Em đi đâu?" Ưng Đồng Trần ngoái lại nhéo mặt Trác Thù, nhéo đến nỗi biến dạng "Đi làm, thả tôi ra." Cả hai đồng thời buông tay, Trác Thù trợn mắt mà xoa mặt, lẩm bà lẩm bẩm "Trừ tiền lương của em." "Trừ cũng chẳng sao, có điều đã hẹn rồi mà đến muộn thì không ổn lắm." Ưng Đồng Trần trở mình xuống giường, mặc quần áo tử tế xong ngoảnh lại thấy Trác Thù cũng ngồi dậy. Cằm hắn bạnh ra, nom có vẻ sẵn sàng bùng nổ cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào. "Mệt thì ngủ tiếp đi." Anh đi tới, ma xui quỷ khiến thế nào lại xoa đầu Trác Thù. Trác Thù lúc nào cũng vuốt ngược tóc ra sau, chỉ đến tối mới có thể thấy tóc hắn lòa xòa như này. Anh không nhịn được xoa thêm phát nữa. Trác Thù hắng giọng quát "To gan." Ưng Đồng Trần Tôi cứ xoa đấy! Trác Thù ghim bé cưng nhưng vẫn nhắm mắt hưởng thụ, mặt mày hớn hở mà chính hắn cũng không nhận ra. Ưng Đồng Trần xoa thỏa thích rồi mới tìm kính "Anh thấy kính của tôi ở đâu không?" "Đây này." Trác Thù vén chăn xuống giường, nhặt chiếc kính lay lắt ở góc lên. Hắn định đưa cho Ưng Đồng Trần lại thấy bé cưng chổng ʍôиɠ tìm dưới gầm tủ. Bốp~ Ưng Đồng Trần sợ bay màu, quay đầu nhìn ʍôиɠ mình, ngước mắt thấy bộ mặt lù lù của Trác Thù, anh đành nuốt lại mấy câu chửi thề. Chẳng hiểu sao trong đầu anh lại nảy ra tin nhắn "Vỗ ʍôиɠ và nói thật cong" với Mạnh Công, bật thốt lên "Cong không?" "..." Trác Thù không trả lời, đích thân đeo kính cho bé cưng. Lúc đối diện với đôi mắt anh, Trác Thù mới nhận ra hành động này quá mờ ám, quá âu yếm! Ưng Đồng Trần cũng thấy bất thường, vừa đẩy kính vừa nói "Cảm ơn." "Biến đi." Trác Thù đanh mặt xẵng giọng. "... Chắc chưa?" Mãi đến khi Ưng Đồng Trần đóng cửa bỏ đi, Trác Thù mới hối hận vì mình hơi quá quắt, bèn mở cửa nhìn bóng lưng anh, toan gọi anh về. Dường như được trực giác mách bảo, Ưng Đồng Trần cũng quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười với hắn. Trác Thù "... Biến càng xa càng tốt." Ưng Đồng Trần "..." Ưng Đồng Trần "À phải rồi, tôi đồng ý chuyện hôm qua anh bảo." "Ừ." "Anh cũng cho tôi số điện thoại để đảm bảo. Trong thời gian chúng ta qua lại anh đừng tìm ai khác." Trác Thù biết 1x1 quan trọng lắm chứ, nhưng kẻ bán mình cầu vinh như em ấy mà dám ăn nói hùng hồn vậy à? *** Sau khi về trường, Ưng Đồng Trần tìm ghế sô pha ngồi nghỉ, kiểm tra kĩ một lượt, chắc chắn rằng áo sơ mi đã cài đến cúc trêи cùng, tay áo đã kéo đến tận cổ tay, tuyệt nhiên không lộ chút sơ hở nào, bấy giờ anh mới yên tâm. Những thầy cô khác lục tục đến dần. Vừa ngồi xuống, giáo viên môn Văn tinh ý hỏi ngay "Thầy Ưng ơi, hôm qua anh cũng mặc bộ này nhỉ?" Nụ cười trêи môi Ưng Đồng Trần sượng trân. Giáo viên Văn lại ghẹo tiếp "Tối qua anh bảo là gặp bạn cơ mà, có phải anh hẹn hò đúng không?" "Không." Ưng Đồng Trần lắc đầu. Trịnh Thực Nam ngồi đối diện nhăn nhó phân bua "Có gì to tát đâu. Đàn ông con trai hai ba hôm mới tắm giặt một lần là chuyện bình thường, đúng không thầy Ưng?" Ưng Đồng Trần xấu hổ cười trừ "Đúng vậy." Giáo viên Văn Họp hành gì mà bốc mùi ghê vậy... *** Lúc này, Trác Thù đang bận rộn ở công ti, nghe thư ký báo cáo "Tối nay có cuộc hẹn ở Thanh Sắc ạ." Chỉ nghe thôi hắn đã nhức đầu. Thanh Sắc là một quán bar sang chảnh chuyên phục vụ giới thượng lưu, khui nắp một chai rượu là bay một ngàn tệ. Ở đó có vô số trò tiêu khiển, chủ yếu là các dịch vụ đắt đỏ mà đám đại gia yêu cầu, tất nhiên có cả dịch vụ đặc biệt. Tuy hắn không thích thương lượng công việc ở đây nhưng người khác thích, nhất là đám con nhà giàu giá áo túi cơm kia. Lúc bước vào phòng, hắn thấy mấy tên đàn ông chụm đầu cạn ly, bên cạnh là các tay vịn hết mình phục vụ. "Ố ồ, đây là cậu Trác mà." "Hôm nay cậu Trác lại cô đơn lẻ bóng à? Có cần tôi gọi giúp vài bé không?" "Cậu Trác cứ cắm đầu kiếm tiền để làm gì? Lắm tiền mà bồ bịch chả có em nào ha ha ha." Trác Thù ngồi xuống ghế sô pha đơn. Đám cậu ấm thấy thế bèn túm tụm vây quanh, chén chú chén anh một hồi rồi chuyển đề tài sang làm ăn. Đang bàn bạc hăng say, một bé trai xinh xắn vô tình làm đổ rượu vào người Tiền Đoạt, vừa rơm rớm nước mắt xin lỗi vừa dùng tay lau. Tiền Đoạt kéo cậu ta ngồi lên đùi mình, nở nụ cười ɖâʍ dê "Em nhóm lửa thì tự em phải dập lửa." Cậu ta e thẹn gật đầu. Thế là cả hai lập tức kéo nhau lên tầng trêи thuê phòng. Trác Thù "..." Trong phòng mọi người cợt nhả ầm ĩ, Sa Bích cười không ngậm được mồm "Tiền Đoạt siêu ghê, vừa tí tởn với tình nhân xong lại thích bé khác luôn." Một người khác nhếch mép cười "Chú nghĩ thằng nhóc kia lỡ tay thật à? Cái ngữ đó giỏi nhất là giả bộ ngây thơ, cố tình bày trò lại còn vờ vịt chảnh chó, cua được chú rồi nó mới bắt đầu đào mỏ. Đỉnh nhất là kiểu cô bé lọ lem, miệng xoen xoét "dù em nghèo cũng không thèm tiền của anh, em chỉ yêu tâm hồn anh thôi", nhưng thật ra nó đã tính toán để hốt cả tình lẫn tiền rồi." Trác Thù hơi sửng sốt, bưng ly rượu "Kiểu cô bé lọ lem?" "Ờ, bây giờ mấy bé ấy đáo để lắm." Ăn chơi xong cả người Trác Thù nồng nặc mùi rượu. Hắn chui vào xe, trong đầu chỉ còn bóng dáng Ưng Đồng Trần và câu nói của thằng bạn chó má. Hắn quơ lấy di động, lục tìm mảnh giấy Ưng Đồng Trần ghi số điện thoại, bấm số gọi sang. Chẳng mấy chốc đầu dây bên kia bắt máy, đáp bằng giọng điệu lờ đờ "Alo, xin hỏi ai vậy?" "Là tôi." "Xin lỗi nhưng anh là ai?" Ưng Đồng Trần chỉ nghe thấy giọng nam say quắc cần câu. "Là tôi!" "Ái chà, nhớ ra rồi." Ưng Đồng Trần nhịn cười "Đã trễ thế này anh gọi có chuyện gì?" "Em đoán đi, trễ như này còn gọi thì có việc gì được nữa? Đến khách sạn đợi tôi." "Anh say rồi." Ưng Đồng Trần xoay bút, cúi mặt nhìn bài thi trêи bàn "Tôi không đi đâu hết, nhà bao việc." "Em bận bịu cái gì?" Trác Thù ngửa cổ dựa lưng vào ghế "Hay là em làm màu để lừa tôi?" "Tôi lừa anh làm gì?" Ưng Đồng Trần phì cười "Anh say thật rồi, không tin anh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại sẽ biết mình say hay không." Dứt lời, thấy đầu bên kia nín thinh chốc lát, hẳn là đang xem xét tính khả thi của cách này, Ưng Đồng Trần tủm tỉm cười. Trác Thù nghe thấy tiếng cười êm tai, buột miệng bảo "Em còn cười được nữa." "Tôi có cười đâu." Ưng Đồng Trần nhìn giờ, bèn nói "Tôi buồn ngủ rồi, hẹn gặp lại nhé." "Em không được phép ngủ, đến khách sạn!" "Tút tút tút." "..." Một lúc sau, Trác Thù "Ngủ ngon!" Sau khi cúp điện thoại, Ưng Đồng Trần chuẩn bị giáo án cho ngày mai, thật lâu sau, anh ngẩn người xoay bút, bật cười.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để La Phong Hoa vừa ăn bánh vừa edit___ Đồ quỷ tha ma bắt, Ưng Đồng Trần dám tặng bánh trung thu bán sỉ ở siêu thị cho hắn. Hễ Trác Thù nổi trận lôi đình sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn hầm hừ gọi điện cho Mễ Xu "Chuyện nhà cửa tạm thời dừng lại!" "Dạ." Mễ Xu đã quen với việc sếp tổng thỉnh thoảng lên cơn dở hơi "Còn xe thì sao?" "Tạm thời để ở bãi đậu xe khu chung cư mà tôi ở." Trác Thù chừa lại đường lui cho Ưng Đồng Trần, nếu bé cưng biết điều thì hắn vẫn sẽ tặng xe. Lúc ăn cơm tối, Trác Tử bỗng dưng hỏi "Cả nhà lên kế hoạch cho lễ Quốc khánh chưa ạ?" Trác Thù "Đi làm." Trác Phục "Đi họp lớp." Mộc Tình "Đi xem thi đấu E-sports, chiến đội có cơ hội đoạt cúp mùa giải này." Trác Tử "Con muốn du lịch một mình." Cả ba người "Không được." "Tại sao!" Trác Tử buồn thiu "Con đã lên cấp 3, tại sao không được phép vi vu theo ý mình." "Xã hội bây giờ nguy hiểm lắm." Mộc Tình khuyên "Hay là con đi xem thi đấu với mẹ? E-sports có thể mang lại cho con những trải nghiệm mới mẻ." "Sao em lại rủ con chơi game, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến học tập của con." Trác Phục liếc con gái "Con muốn du lịch cũng được." "Thật ạ?!" Trác Tử nhìn cha đầy chờ mong. "Ừm, vừa khéo lớp cha định tổ chức gặp mặt ở tỉnh khác, con muốn đi cùng không?" "..." Trác Tử đưa mắt nhìn Trác Thù "Anh cũng muốn dẫn theo em à? Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng em đi với anh." Trác Thù không trả lời, để Trác Tử đi cùng cũng được, hơn nữa có nhân viên trông nom giùm. Hắn định lên tiếng đồng ý thì nhớ ra sự kiện Quốc khánh mời Liễu Lợi Ngang làm khách quý, lỡ con bé đi ngang qua sân khấu, có thể sẽ phát rồ bám theo idol. "Em đi du lịch đi, đừng đi quá xa. Viết bản kế hoạch để anh duyệt, dự tính kinh phí một cách hợp lí, khi về nộp hóa đơn thanh toán cho anh." Trác Tử "..." Trác Tử lên nhóm chat kêu gọi tìm đồng đội, chẳng mấy chốc có ba bạn nữ khác hưởng ứng. Mấy cô nhóc đang bàn tán sôi nổi về địa điểm du lịch, đột nhiên thầy chủ nhiệm gửi tin nhắn vào nhóm. [Thầy Ưng] Các em đi chơi lễ Quốc khánh nhớ chú ý an toàn. Cứ bàn bạc kĩ, cử nhóm trưởng nộp bản kế hoạch đi chơi cho thầy, liệt kê chi tiết từng tuyến xe bus, tàu điện ngầm trong chuyến đi. Trác Tử "..." Trác Tử "!!!" Đây là ăn ý trong truyền thuyết ư? Nó phải tiếp tục chèo chiếc bè lá toẹt vời ông mặt trời này! * Chèo bè lá Cụm từ này rất phổ biến trong cộng đồng fangirl nước mình. Chèo là ship, đu couple nào đó. Bè lá là couple ít được biết đến, ít nổi tiếng. Chèo bè lá là ship/ đu couple ít người ship. Do đó có khi phải tự viết truyện, vẽ tranh cho couple mình yêu. Nhưng âm thầm ship một mình thật cô đơn xiết bao. Thế là nó bèn nhắn tin hỏi bạn cùng bàn về vấn đề hóc búa này. [A Tử đang đợi Mr. Qiao] Ê mày, tao đang ship một couple, tự biết vô vọng nhưng càng ship càng thấy mlem mlem. Muốn gạ mọi người ship cùng nhưng mà cả hai đều là chỗ thân quen của tao, tao không thể công khai tên tuổi họ. Phải làm sao bây giờ? [Bạn cùng bàn] Tao có cách! [A Tử đang đợi Mr. Qiao] Cách gì? Nói lẹ lên má. [Bạn cùng bàn] Biết đồng nhân không? [A Tử đang đợi Mr. Qiao] Đỉnh kout! *** Ba ngày nghỉ Trung thu trôi qua nhanh như gió. Chiều chủ nhật, Ưng Đồng Trần ăn cơm xong bèn bắt xe về chung cư. Sau khi về nhà, anh mở nhóm lớp đọc tin nhắn, phát hiện có kha khá học sinh tạo nhóm du lịch tự túc, thậm chí có em đã nộp bản kế hoạch. Có thể mấy đứa nhỏ sẽ không đi chơi theo đúng lịch trình, nhưng tự tìm hiểu trước khi xuất phát sẽ giúp chúng đỡ bỡ ngỡ, lúng túng khi đến nơi. Bấy giờ, anh nhận được lịch nghỉ Quốc khánh và những vẫn đề cần chú ý từ nhà trường, lập tức gửi tin nhắn thông báo đến nhóm chat phụ huynh. Các phụ huynh cũng đang thảo luận kế hoạch cho ngày lễ. Trong lớp có không ít phụ huynh là thương nhân, đương nhiên sẽ tìm bạn hợp tác làm ăn. Mà nhóm chat là nơi rất thuận tiện mở rộng quan hệ nên các bậc cha mẹ thường xuyên tám chuyện rôm rả. Rất nhiều phụ huynh đã nói thẳng nhà mình buôn gì từ lúc mới vào nhóm. Duy chỉ có một vị phụ huynh kiệm lời, ấy nhưng một khi lên tiếng sẽ để lại ấn tượng cực kì sâu sắc. Ai nấy đều tò mò phụ huynh Trác Tử làm nghề chi, cùng với đó, họ còn muốn nghe vị phụ huynh này chia sẻ về cuộc đời đầy thăng trầm sóng gió. [Phụ huynh Trác Tử, cha Trác có dự định gì cho lễ Quốc khánh chưa? 😎] [Phụ huynh Trác Tử, phụ huynh ban cán sự lớp định nhậu một bữa, cha Trác đi không?] Hôm bữa từng có phụ huynh nào đó tag cha Trác, nhưng đoán chừng là cha Trác cảm thấy mất mặt vụ lần trước nên im thin thít. Mọi người cũng cười xòa cho qua, không ngờ lần này phụ huynh Trác Tử lại trả lời. Đúng là nhớ mãi không quên, ắt có hồi đáp. [Phụ huynh Trác Tử] Cảm ơn lời mời, tôi bận không đến được. [Cạn ly vì tình hữu nghị. jpg] [Phụ huynh Trác Tử] À, mọi người có ăn bánh trung thu nhà trường phát không? [Phụ huynh Bốc Học Hỉ] Mới nếm thử một miếng, chưa ăn hết. [Phụ huynh Vưu Điển Sa] Nhà tôi có một đống bánh trung thu, chả ăn miếng nào. [Phụ huynh Hướng Phương Gia] Chưa ăn. Trác Thù "..." Vậy nghĩa là chỉ một mình hắn ăn bánh mà siêu thị bán sỉ? Đến cả Trác Tử cũng chê không chịu ăn. Ưng Đồng Trần thối tha! Đúng lúc này, thầy chủ nhiệm tham gia cuộc trò chuyện. [Giáo viên chủ nhiệm] Tôi ăn, tôi thấy ngon. Trác Thù sửng sốt liếc mấy chiếc bánh trung thu còn lại trêи bàn. Hắn mới chỉ ăn một cái, chưa cảm nhận rõ ngon dở thế nào, bèn bóc vỏ ăn thêm cái nữa. Bánh có mùi vị hơi lạ. Phì, khó nuốt thật sự. Hắn muốn trừng phạt tên tội đồ kia một cách dã man nhất! Hắn bèn đổi sang tài khoản riêng tư, gửi tin nhắn cho Ưng Đồng Trần [Bourdon.] Người kia lập tức trả lời [Ừm.] Hắn quơ lấy áo khoác, lúc ngang qua phòng Trác Tử, thấy cô nhóc dán mắt vào máy tính mà cười hô hố, hắng giọng nhắc nhở "Em còn nhỏ, đừng xem mấy thứ bậy bạ." Trác Tử sợ bay màu, tức tốc che màn hình máy tính, ngoái đầu hét toáng lên "Mặc kệ iêm!" Trác Thù không rảnh nói tiếp, rời nhà đến thẳng Bourdon. Thấy Ưng Đồng Trần chưa tới, hắn bèn tắm rửa trước. Tắm xong vẫn chưa thấy Ưng Đồng Trần tới, hắn gọi điện cho đối phương. "Alo." "Em đến đâu rồi?" "Đến cửa, mở cửa đi." Trác Thù tung tăng chạy ra, lúc đến cửa, hắn phanh lại, chỉnh cổ áo choàng tắm rồi tiện tay vuốt tóc, bình tĩnh mở cửa. Trông thấy Ưng Đồng Trần, hắn ngỡ ngàng nhướng mày "Kính được phết." "Anh chọn mà." Ưng Đồng Trần đẩy gọng kính, vô tình chạm vào dây đeo kính làm nó đong đưa "Không để tôi vào?" Trác Thù nghiêng người nhường lối, đóng cửa đi theo Ưng Đồng Trần, hỏi "Ăn cơm chưa?" "Ăn rồi." Ưng Đồng Trần vừa đi vừa cởi cúc, quăng quần áo lên ghế sô pha "Tôi tắm ở nhà rồi, làm luôn?" Trác Thù "..." Tuy đã ngắm không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào thấy bé cưng thoát y, hắn và người anh em phía dưới vẫn phải trầm trồ khen ngợi! Trác Thù tiến lên tháo kính Ưng Đồng Trần, cúi đầu trao cho bé cưng một nụ hôn nồng cháy. Ưng Đồng Trần vịn vai hắn, chầm chậm nhắm mắt lại. Bầu không khí nóng lên từng giây từng phút, Trác Thù ôm Ưng Đồng Trần lùi đến mép giường, thò tay cởi thắt lưng bé cưng. Đột nhiên, dạ dày hắn cồn cào từng cơn, thình lình đẩy Ưng Đồng Trần ra. Ưng Đồng Trần mở mắt nhìn hắn đầy khó hiểu, sau đó thấy hắn xông vào WC. Trác Thù "Ọe." Ưng Đồng Trần "..." Hắn nôn khi hôn anh... Hắn... nôn... Ưng Đồng Trần rảo bước đến WC, lạnh lùng lườm hắn. Trác Thù khó khăn ngoái đầu "Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi tuyệt đối không có tật xấu nôn khi hôn em! Ọe..." Ưng Đồng Trần xoay người rời đi. Trác Thù mếu máo "Sự thật không như em nghĩ đâu hức, đừng đi mà, tôi thuê phòng rồi..." Một lát sau, Ưng Đồng Trần xuất hiện đưa cho hắn chai nước khoáng. Trác Thù súc miệng sạch sẽ xong, nhằm chứng minh bản thân trong sạch, hắn đứng phắt dậy ôm Ưng Đồng Trần "Để tôi hôn thêm lần nữa." Ưng Đồng Trần bịt miệng không cho hắn hôn. Trác Thù QAQ Trác Thù muốn giải thích cho ra lẽ, nhưng bụng lại dở chứng, đành chạy tiếp vào WC. Ưng Đồng Trần quan sát một hồi, bỗng lại gần vén áo nhìn ngực hắn. Làn da trắng bóc ửng hồng, thậm chí còn nổi ban đỏ. "Hình như anh dị ứng, tối nay anh ăn gì?" "Chỉ là mấy món bình thường." Trác Thù ráng nhớ lại "Với bánh trung thu em tặng." Ưng Đồng Trần mở nhóm chat dành cho giáo viên, lục tìm ảnh chụp bánh trung thu, phóng to ảnh lên "Bánh trung thu vẫn còn hạn sử dụng mà, nhân thập cẩm, có trứng muối hạt sen... Thôi xong, có tôm hùm." Trác Thù "..." Trác Thù "Hự! Ọe!!!" ___ Bên lề 🐧 Chú thích truyện Cạn ly vì tình hữu nghị. jpg tham khảo nha. Chữ trong hình Vì tình hữu nghị của chúng ta, cạn ly!
Thể loại Đam mỹ, hiện đại, chủ thụ, hài hước, ngọt sủng, điềm văn, sa điêu văn truyện ngốk nghếk đáng iu, 1vs1, HEĐộ dài 73 chương chính văn + 11 chương PNEdior La Phong HoaTóm tắt một câu Tôi là người đứng đắn đàng hoàng, không thể tự tiện cởi đồ được phải không đóÝ chính Nỗ lực làm việc, cuộc đời không có đường tắt để điVăn án Trác Thù dạo này có bao dưỡng một tiểu nghệ sĩ, là kiểu cấm dục thanh lãnh tên Ưng Đồng này rất biết điều, không hề làm ba cái trò tranh giành, hay là cố tình lạt mềm buộc chặt, còn chẳng nũng nịu đòi hỏi bao không nhão nhão dính dính, bám lấy người, vừa tinh tế, đoán ý người khác, làm hắn thích cực kì, đi đâu cũng dẫn người theo, cảm giác có mặt mũi ghê điều người này lại quá lười đi, chẳng chịu phấn đấu chút đêm nào đó, hắn chủ động hỏi "Em nói đi, em muốn có được hạng mục nào?"Ưng Đồng Trần "Tài nguyên à? Vậy thì mua cho tôi mấy quyển sách bìa cứng Năm-Ba Chọn lọc đề tham khảo kì thi đại học, Giải thích ngữ pháp tiếng Anh nhé."* Năm - Ba Bộ sách tổng hợp đề chính thức trong 5 năm gần nhất và đề tham khảo tiêu biểu trong 3 năm gần nhất của kì thi tuyển sinh đại học - cao Thù *cầu vồng hỏi chấm vút ngang qua*???___Ưng Đồng Trần là một giáo viên tiếng Anh gương mẫu còn độc thân, bỗng dưng một hôm chó ngáp phải trai đẹp, đã đẹp trai lại còn lắm tiền, sở thích số một là chuyển khoản cho xem số dư trong tài khoản dài thêm một dãy số 0, bèn nói "Tôi là người đứng đắn."Trác Thù *cầu vồng hỏi chấm vút ngang qua*???__Thuộc tính công thụ Công nội tâm ngáo chóa bề ngoài vương giả chập mạch khó thông Trác Thù x Thụ trong nóng ngoài lạnh Ưng Đồng Trần.🐧🐧🐧Chim hoàng yến để chỉ những người được bao nuôi, nếu muốn chuyển ngữ kim chủ - chim hoàng yến thì Việt Nam có đại gia - kiều nữ. Nhưng kiều nữ là từ dành cho nữ giới nên mình mạn phép để là "kiều nam". Còn trai bao lại là trường hợp phạm pháp, không thích hợp trong tình huống này. Mình cũng đã nghĩ đến từ tình nhân, có điều vẫn còn khá lấn đầu mình rất băn khoăn và e ngại vì cách dùng từ "kiều nam", thậm chí có lúc nửa đêm bật dậy xóa từ này đi trong bản edit. Nhưng hôm nay bỗng dưng đọc tin tức về đường dây "tú ông". Vốn dĩ trong từ điển chỉ có tú bà, nhưng do xã hội phát triển nên từ "tú ông" xuất hiện nhiều vì vậy mà mình tự tin hơn, bung lụa hơn. Hi vọng khi đọc truyện mọi người sẽ chấp nhận mình đào hố này... Tất cả là vì mình quá stress với mấy đoạn miêu tả của bộ Long Ngạo Thiên nên mình bị đin đin 🐧
Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến Chủ tịch nhận nhầm “kiều nam” 🐧 Tác giả Cố Tam Dược 🐧 Thể loại Đam mỹ, hiện đại, chủ thụ, hài hước, ngọt sủng, sa điêu văn truyện ngốk nghếk đáng iu, 1vs1, HE 🐧 Độ dài 73 chương chính văn + 11 chương PN 🐧 Editor La Phong Hoa, Lê Mai 🐧 Tiến độ đã edit xong chính văn, chưa edit ngoại truyện 🐧 Thuộc tính công thụ Công nội tâm ngáo chóa bề ngoài vương giả chập mạch khó thông Trác Thù x Thụ trong nóng ngoài lạnh Ưng Đồng Trần. ❌ Lưu ý cần đọc trước khi nhảy hố ❌ về sa điêu văn, “kiều nam” và các cụm từ hot trend trong truyện 1. Chim hoàng yến để chỉ những người được bao nuôi, ở Trung Quốc có kim chủ – chim hoàng yến thì Việt Nam có đại gia – kiều nữ. Nhưng kiều nữ là từ dành cho nữ giới nên mình mạn phép để là “kiều nam”. Còn trai bao lại là trường hợp phạm pháp, không thích hợp trong tình huống này. Mình cũng đã nghĩ đến từ tình nhân, có điều vẫn còn khá lấn cấn. Lúc đầu mình rất băn khoăn và e ngại vì cách dùng từ “kiều nam”, thậm chí có lúc nửa đêm bật dậy xóa từ này đi trong bản edit. Nhưng hôm nay bỗng dưng đọc tin tức về đường dây “tú ông”. Vốn dĩ trong từ điển chỉ có tú bà, nhưng do xã hội phát triển nên từ “tú ông” xuất hiện nhiều hơn. Cũng vì vậy mà mình tự tin hơn, bung lụa hơn. Hi vọng khi đọc truyện mọi người sẽ chấp nhận nó. 2. Đây là truyện sa điêu – thể loại truyện xàm xàm, ngốc nghếch, hài hước, đọc giải trí là chính nên mọi người đừng yêu cầu thiết lập chặt chẽ trong truyện nha. Bạn nào muốn tìm tiếng cười không cần não thì nhảy hố với mình. Tác giả đã cảnh báo nhưng ở giữa truyện nên mình lên đây cảnh báo thêm lần nữa nha. 3. Tác giả dùng rất nhiều cụm từ hot trend, đọc trại hoặc chinlish, ngay cả trong lời thoại của thầy Ưng cũng có luôn lí do tại sao thầy Ưng dùng cụm từ hot trend trên mạng xã hội thì trong truyện có nhắc đến, mình không tiết lộ trước nha. Thường thì mình sẽ đu trend luôn theo tác giả hoặc đọc trại theo rồi chú thích ở cuối chương là “tác giả cố tình đọc trại/ đu trend”. Cơ mà tác giả dùng nhiều quá nên đôi khi mình quên chú thích, mình ghi chú trước ở đây rồi sẽ tìm dần để bổ sung chú thích sau nha. Dạo này mình hơi rén. 。・゚゚*>д<*゚゚・。 Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả và phi thương mại. Đọc wattpad ở đây nha Click vào là yêu mình rồi. Giới thiệu Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 Chương 4 – Chương 5 – Chương 6 Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 Chương 25 – Chương 26 – Chương 27 Chương 28 – Chương 29 – Chương 30 Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 Chương 34 – Chương 35 – Chương 36 Chương 37 – Chương 38 – Chương 39 Chương 40 – Chương 41 – Chương 42 Chương 43 – Chương 44 – Chương 45 Chương 46 – Chương 47 – Chương 48 Chương 49 – Chương 50 – Chương 51 Chương 52 – Chương 53 – Chương 54 Chương 55 – Chương 56 – Chương 57 Chương 58 – Chương 59 – Chương 60 Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 Chương 64 – Chương 65 – Chương 66 Chương 67 – Chương 68 – Chương 69 Chương 70 – Chương 71 – Chương 72 Chương 73 Hoàn chính văn 🍀 Ngoại truyện … 🍀
Môn Sinh là tiết tự học tối nay của lớp 10A2, có người lẩm nhẩm học thuộc bài, cũng có người tranh thủ chụm đầu nói chuyện riêng trong lúc giáo viên vắng sự thể dục đuổi bạn cùng bàn với lớp trưởng qua chỗ mình rồi ngồi phịch xuống, thì thầm "Ê lớp trưởng, mày nghĩ cách giùm tao với, tao định gửi thư tình cho Trác Tử nhưng bị thầy Ưng tịch thu rồi." Lớp trưởng hơi hoảng "Thầy ấy nhận ra nét chữ của tao không?" "Tao biết thế quái nào đó thầy cất vào ngăn kéo luôn chứ không đọc, nhưng sau đó có đọc không thì tao không biết." Cán sự thể dục nói tiếp "Cả ngày hôm nay thầy Ưng không tìm tao, liệu thầy có đọc không nhở?" "Chắc không đâu, thầy ấy không phải kiểu người đọc trộm thư tình của học sinh." Lớp trưởng thở phào một sự thể dục năn nỉ "Hay là mày chép lại bản khác cho tao đi." "Được, nể tình bạn bè tao lấy mày 9 đồng 9 một lần chép thư, giá này rẻ lắm rồi, không cò kè mặc cả thêm." * 9 đồng 9 hào nhân dân tệ Trung Quốc vào khoảng VND."Chuyện nhỏ như con thỏ." Cán sự thể dục chẳng hề ngần ngại chuyện tiền nong, vấn đề là chữ nó xấu như gà bới mất ăn mất ngủ những ba bốn ngày, lục tung cả Baidu mới chắp vá được một bức thư tình hoàn rằng chữ xấu sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp trai quyến rũ của mình, nó bèn cầu cứu Ban Chương - bậc thầy thư pháp của Chương là con nhà người ta trong truyền thuyết, tuy thành tích xuất sắc nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, ban giám hiệu phải chu cấp phí sinh hoạt hàng tháng mới gọi được Ban Chương đến nhập nào nhà trường cũng nhận vài học sinh nghèo vượt khó để đánh bóng tên tuổi và nâng cao tỉ lệ đỗ đại học, nhưng nay năm chỉ tuyển được mỗi Ban là bởi những học sinh khác không muốn học chung với đám con ông cháu cha, sợ mình sẽ tự chỉ có mỗi Ban Chương là đồng ý đến học, vì với cậu, ngôi trường này quả là thiên đường để khởi công việc như viết thư tình cho bạn, làm bài tập cho bạn, lấy cơm cho bạn...!sẽ có giá cao hơn các trường cấp ba khác, thị trường lao động cũng lớn cán sự thể dục thuê cậu chép thư tình giùm, nhưng không tốn chất xám nên cậu tính giá khá rẻ."Mày tự nghĩ nội dung à?" Ban Chương hỏi."Ờ, tao tự nghĩ sẽ chân thành hơn." Cán sự thể dục bắt đầu nhớ lại "Tao đọc cho mày chép nhé." "Ừm." Cán sự thể dục khẽ nói "Chào em, Tiểu Trác..." Cây bút trong tay Ban Chương khựng lại "Lần trước tao đã muốn hỏi tại sao lại gọi là Tiểu Trác?" Cán sự thể dục "Gọi vậy cho lịch sự, nghe đỡ tởm." "Ừm." Cán sự thể dục "Chào em, Tiểu Trác..." "Em có đoán được tôi là ai không?" "Cái này còn phải đố nữa hử?" Trác Thù ngồi trong thư phòng đã được khóa trái cửa, nghiêm túc đọc thư, vừa đọc câu đầu đã khinh khỉnh bĩu môi "Ưng Đồng Trần ơi là Ưng Đồng Trần, em định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi ư? Đừng hòng!" Cán sự thể dục "Dù em không đoán ra cũng xin hãy nghe tôi bộc bạch nỗi lòng đầu tiên được gặp em, thần Cupid đã vẫy gọi tôi, giương cung bắn trúng trái tim tôi." Trác Thù nheo mắt "Tình yêu âm thầm nảy mầm sao mà tránh vẫn thắc mắc tại sao lúc đó em không báo cảnh sát, hóa ra là lọt vào tầm ngắm của thần Cupid, hừ hừ." Cán sự thể dục nhớ tiếp "Chao ôi em đẹp quá, gương mặt học sinh thân hình phụ huynh của em làm tôi kìm lòng chẳng được mà muốn lại gần em hơn." Trác Thù bật cười "Khà khà, thì ra em đã thèm khát tôi từ lâu." Cán sự thể dục "Tôi chưa từng gặp ai khiến trái tim này xao xuyến đến lâng lâng như thể bước trên mây, chẳng còn nhớ mình là ai, mình muốn làm gì, mình sinh ra trên cõi đời này là vì điều chi? Tôi không tài nào nhớ nổi..." Trác Thù "Em tỉnh táo lại đi, em là nhà giáo nhân dân, là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu Giáo viên trẻ mười tốt!!" Cán sự thể dục "Tôi chỉ còn nhớ duy nhất một điều...!Vì theo đuổi em, vì tiếng gọi của tình yêu, tôi sẵn lòng bỏ ra hết thảy những gì mình có." "..." Trác Thù lặng thinh chốc lát rồi nói "Được, tôi xem em định cưa cẩm tôi như nào." "Tiểu Trác em ơi, xin em đừng đẩy tôi về miền xa nguyện làm gió, em làm cát, quấn quýt bên nhau đến tận chân nguyện hóa thành đôi chim liền cánh, nhánh cây liền cành với em, chẳng biết em có bằng lòng hay chăng?" * Đôi chim liền cánh, nhánh cây liền cành trích từ bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, ý nói về tình yêu son sắt thủy gió cát của bài Chàng là gió, thiếp là thích chi tiết ở cuối Thù gõ ngón tay xuống bàn phát ra tiếng cộp cộp "Ừm...!Tôi sẽ cân nhắc." Cán sự thể dục vắt óc nhớ lại mấy câu thơ Đường - Tống mà mình lượm lặt được ở trên mạng song nghĩ mãi không ra, đành nhảy cóc qua đoạn này, nói tiếp "Tôi biết hiện tại mình chưa thể mang lại cảm giác an toàn cho em, nhưng tôi sẽ cố sẽ chờ em ở sân thể dục, hi vọng có thể nhận được lời hồi đáp từ em." Trác Thù "...!Tôi sẽ xem xét." Cán sự thể dục "Cuối cùng, tôi muốn thốt lên một câu từ tận đáy lòng!" "I love you!" Ngón tay Trác Thù hơi run Vãi chưởng, đây là cách mà giáo viên tiếng Anh thể hiện sự lãng mạn ư? Vừa thẳng thắn vừa hùng hồn như này ư? Cán sự thể dục "Kí tên - Một người đàn ông chín chắn quyến rũ đầy nam tính." Trác Thù "À há." Ban Chương cạn lời "Sao mày không kí tên là A Vĩ?" Cán sự thể dục to con nghe xong mà tá hỏa "Tao sợ Trác Tử biết người gửi là tao thì sẽ không đến sân thể dục nữa." "Mày định làm gì ở đó?" "Tao đã chuẩn bị một món quà bất ngờ." Vẻ mặt A Vĩ gian như thằng trộm chó "Chỉ cần cậu ấy tò mò đến đó, tao sẽ nhân cơ hội để thể hiện sự lãng mạn và sức hấp dẫn của mình." "Mày im được rồi đấy." Ban Chương chép y hệt những gì A Vĩ đọc, việc của cậu chỉ là chép chứ không cần nghĩ thêm "Xong rồi, mày có thể thanh toán qua WeChat, Alipay hoặc quẹt thẻ." "Mày mua cả máy POS nữa á?" A Vĩ há hốc mồm.* Alipay nền tảng thanh toán trực tuyến được thành lập bởi Jack Ma từ tập đoàn Alibaba.* POS Point of Sale máy chấp nhận mọi thanh toán bằng thẻ, nhỏ và tiện minh họa ở cuối chương."Đương nhiên, tụi mày thừa tiền mà, tao phải chuẩn bị trước chứ." Ban Chương khiêm tốn đẩy kính Vĩ đánh hơi thấy mùi gian thương đâu đây, nhưng thấy bức thư tình mới với nét chữ mạnh mẽ, ngay ngắn thì nó chẳng còn xíu lăn tăn nào nữa, toét miệng cười "Đến giờ giải lao mày gọi Trác Tử giúp tao nhá, để tao lén bỏ thư vào ngăn bàn cậu ấy." "Giá gọi là năm đồng." Đúng là gian thương! A Vĩ phẫn nộ "Chốt đơn!" Ban Chương lại nói "Nể tình mày là bạn cùng lớp kiêm khách ruột của tao, tao tư vấn miễn phí cho mày, nghe không?" "Mời ngài lớp trưởng phát biểu." A Vĩ nói bằng giọng điệu kính cẩn."Sắp tổ chức họp phụ huynh rồi, ngộ ngỡ lần này thất bại thì mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, thế nên đợi tuần sau hẵng đưa." "Cũng phải." Cán sự thể dục mân mê bức thư mãi mới cất vào túi "Vậy đợi tuần sau, à mày nhớ chép bài cho tao đấy." "Năm mươi đồng một môn." "Chốt đơn." * Trác Thù đọc đi đọc lại những mấy lần, nhẩm đến nỗi thuộc lòng cả bức đó hắn cẩn thận gấp bức thư lại rồi cất vào ngăn kéo, đan hai tay vào nhau, nghiền ngẫm lại những câu mà mình vừa nên đáp lại em ấy không? Đây quả là một câu hỏi hóc nhiên có một điều làm hắn rất tò mò, tại sao Ưng Đồng Trần lại hẹn gặp hắn ở sân thể dục? Sân thể dục có bí mật gì? Chẳng lẽ em ấy định tặng hắn một món quà bất ngờ ở đó? Đương lúc hắn miên man suy nghĩ, tiếng cha mẹ trò chuyện vọng lên từ tầng vội chạy ra hành lang, dỏng tai nghe mẹ nói "A Tử vừa gọi điện cho em, bảo là thứ sáu tuần này tổ chức họp phụ bé thông báo muộn quá làm em không kịp sắp xếp thời gian." "Hử? Vậy là trùng với hôm thi đấu game à, hay là anh trả lại vé xem trực tiếp nhé?" Trác Phục hỏi."Ài, anh trả vé đi." "Ài." Đôi vợ chồng già than ngắn thở dài với nhau, họ đã tham dự không biết bao nhiêu cuộc họp phụ huynh, quanh đi quẩn lại toàn mấy vấn đề cũ quy là cuộc họp sắp tới chẳng khơi dậy tí hứng thứ nào trong lúc này, trên tầng vang lên giọng nam trầm ấm mạnh mẽ "Cha mẹ không cần trả lại vé đâu." Hai vợ chồng đồng loạt quay lại nhìn về phía hành lang, Mộc Tình hỏi "Con về từ khi nào vậy? Sao lại không cần trả vé?" "Con vừa mới về thôi." Trác Thù vừa xuống lầu vừa đáp, hắn nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, nhận việc một cách miễn cưỡng "Cha mẹ bận túi bụi như thế, để con đi họp cho." "Con nói thật á?" Mộc Tình mừng rỡ "Nhưng họp phụ huynh chán lắm đấy." "Không sao ạ, một mình con dự họp là sao con cũng là anh ruột của A Tử, lỡ đâu nó lại bị thương thì con sẽ cõng nó." "Con nói chuẩn." Mộc Tình xúc động "Vậy con đi họp nhé, đúng là trụ cột của gia đình có khác!" * Vào tiết tự học sáng thứ sáu, cả lớp ai cũng thấp thỏm chờ đợi, có đứa còn lợi dụng tiếng đọc nhẩm bài của bạn để bàn tán về cuộc họp phụ huynh sắp diễn Đồng Trần đến chỗ ngồi của Ban Chương, đưa tờ lịch trình cuộc họp cho cậu "Thầy phải đi họp đột xuất, em chép cái này lên bảng giúp thầy nhé, năm đồng." Anh biết hoàn cảnh của gia đình Ban Chương, nếu có dịp sẽ gọi cậu làm giúp vài việc như ghi chép rồi trả tiền Chương "Vâng, quý khách muốn viết theo thể chữ Nhan, thể chữ Liễu hay thể chữ Sấu Kim ạ?" * Thể chữ Nhan là phong cách thư pháp của Nhan Châu Khanh thời chữ Liễu là của Liễu Công Quyền thời Sấu Kim là của hoàng đế Tống Huy Tông triều đại Bắc minh họa ở cuối chương."Tùy em." Trác Tử ăn sáng xong, đang tung tăng về lớp lại đụng trúng Ban chào nhau vài câu rồi sóng vai đi cùng, bỗng nhiên Ban Chương hỏi "Tuần này thầy Ưng có tìm cậu không?" "Không, sao thế?" "Không có gì." Bây giờ Ban Chương mới hoàn toàn yên tâm, xem ra thầy Ưng thật sự không phải người sẽ đọc trộm thư tình của học vết thương ở đầu gối Trác Tử vẫn chưa khỏi, cậu bèn chạy đi nhặt một cành cây nhỏ rụng dưới gốc cây về, đưa cho cô bạn."?" "Cậu nắm một đầu đi, coi chừng lại ngã nữa." Nó và Ban Chương mỗi người cầm một đầu cành cây, thoạt nhìn có vẻ kì cục hết mắt những người khác nhìn họ cũng quái quái, còn tên ngố A Vĩ bám theo đằng sau sắp xì khói đầu tới nơi rồi! Lúc đến chân cầu thang, Ban Chương còn ân cần hỏi nó "Cậu tự đi lên được không? Hay là để tớ cõng nhé?" "Không cần đâu, không cần đâu." Trác Tử xua tay liên đuôi A Vĩ nghe thấy vậy lập tức xông lên quyết một trận sống mái với Ban Chương, ai dè ngay sau đó Ban Chương lại nói "Vậy cậu thanh toán tiền công đi." A Vĩ "?" Trác Tử "?" Ban Chương "Tớ dắt cậu từ nãy đến giờ, bạn bè với nhau nên tớ chỉ lấy chín đồng chín." Trác Tử "..." A Vĩ không thể nhịn được nữa, gào lên "Tao trả!!!" Trác Tử trìu mến nhìn hai thằng đực rựa trước mắt như nhìn đứa thiểu năng, bước lên cầu Vĩ bặm môi "Sao mày lại lừa cậu ấy?!" Ban Chương thản nhiên trả lời "Tao đang tạo cơ hội cho mày đấy." "?" "Có phải vừa nãy tao rất nham hiểm và thờ ơ đúng không?" A Vĩ gật đầu lia lịa."Trong khi tao giăng bẫy để moi tiền từ cô bạn yếu đuối, hình tượng anh hùng xả thân vì nghĩa của mày sẽ càng nổi bật hơn phải không?" Ban Chương khiêm tốn đẩy kính."Ờ đúng, vậy ý mày là..." "Tao biết mày đi đằng sau nên mới cố tình làm vậy để tạo cơ hội cho mày thể dám chắc rằng trong lòng Trác Tử bây giờ, mày là người hào hiệp trượng nghĩa căm thù cái ác, một người đàn ông đích thực đầy sức thấy vụ trao đổi này lãi hay lỗ?" A Vĩ ngỡ ngàng "Lãi!" "Vì mày mà tao phải bán rẻ nhân phẩm của chính mình đấy." Ban Chương vỗ vai A Vĩ rồi ung dung bỏ đi, chỉ để lại bóng dáng của bậc cao nhân và câu nói quan trọng nhất "Tao vẫn dùng tài khoản hôm qua, tùy tâm mày." Sau khi về lớp, Ban Chương nhìn bao lì xì 888 đồng được gửi qua WeChat mà tủm tỉm cười, ngước mắt trông về phía Trác Tử và...!mấy thằng choai choai túm tụm quanh cô sau sẽ "thịt" đứa nào nhỉ? Đúng lúc này thầy chủ nhiệm đến, tụi học sinh nháo nhào chạy về Đồng Trần thông báo "Chín giờ nhà trường sẽ mở cổng cho các phụ huynh vào, các em thu dọn sách vở để đón người nhà nhé. Trước tiên các em hãy dẫn phụ huynh đến sân thể dục để dự cuộc họp toàn trường, sau đó mới về lớp." Các học sinh đi đón phụ huynh theo danh sách lượt mình, Trác Tử lon ton chạy ra cổng trường lại thấy ông anh Trác Thù nổi bần bật đứng ở đó "Sao lại là anh?!" Trác Thù "Cha mẹ đi xem thi đấu hết rồi, hầy." Trác Tử vừa dẫn Trác Thù vào trường vừa khóc nấc lên, chốc chốc lại ngửa cổ nhìn anh, chán chả buồn nói nhiều hơn nữa Anh ê, anh định đeo kính râm trong khi nghe hiệu trưởng phát biểu ạ?" Trác Thù dõng dạc trả lời "Tí nữa tính sau." Hiện giờ đã có không ít phụ huynh có mặt ở sân thể Thù lách qua đám đông, rốt cuộc cũng tìm thấy Ưng Đồng Trần đang hướng dẫn các phụ huynh ở rìa chạy một mình qua đó, phía trước là một hàng dài các cha mẹ bắt tay với Ưng Đồng Trần, lúc đến lượt mình, hắn đưa tay phải Đồng Trần bỗng nhiên ngửi thấy mùi đàn hương thân quen, ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông phong độ ngời ngời làm ngón tay anh giật bắn, vô tình cào vào lòng bàn tay Thù nhướng mày, đây là món quà mà em ấy tặng hắn? Cũng thú vị lắm, có điều vẫn chưa hé môi toan lên tiếng lại bị người đằng sau gạt phăng ra."..." Học sinh và phụ huynh toàn trường đã có mặt đông đủ tại sân thể dục, phụ huynh ngồi trên ghế còn học sinh đứng bên đó hiệu trưởng và các vị lãnh đạo lần lượt lên đọc bài diễn Tử cúi đầu thấy anh trai mình đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, nó bèn vỗ vai anh trai, chỉ hướng chếch phía Thù lập tức ngoái lại thấy bóng dáng cao ráo của Ưng Đồng Trần đứng cạnh cán sự thể dục lớp sự thể dục bị hai anh em nhà họ Trác nhìn mà sợ quắn hết cả hai anh em quay xuống, Ưng Đồng Trần lại khom lưng nhặt phong thư hồng phấn từ dưới đất lên, đưa mắt lườm cảnh cáo cán sự thể Vĩ "..." Nó tự đào hố chôn sống mình rồi! Nó tèo téo teo rồi! Aaaaaaaaaaa! Để tránh làm cho quan hệ giữa A Vĩ và cha mẹ càng thêm căng thẳng, Ưng Đồng Trần nhanh tay cất lá thư chưa nhét hẳn vào túi mà anh đã đi lên phía đầu dãy, định bụng đứng ở trên dè vừa vượt qua chỗ Trác Thù đã gặp Trịnh Thực Nam, Trịnh Thực Nam khẽ huých anh, ý bảo đi cùng anh ta xuống cuối trở tay không kịp bị đẩy lùi mấy bước, may sao có Trác Thù đỡ vai nên mới không bị sau đó, Trác Thù cúi đầu nhìn thứ bị kẹt dưới chân mình, mi mắt khẽ giật Đồng Trần liếc Trịnh Thực Nam ra chiều không hài Thực Nam áy náy lắm, hất mặt về phía cuối dãy, bấy giờ Ưng Đồng Trần mới đi theo anh ban giám hiệu lải nhải xong, mọi người ai về lớp Tử là người cuối cùng còn đứng trên sân, nó bèn huých ông anh ngồi im từ nãy đến giờ "Anh ngây ra đó làm gì, các bạn đi hết rồi!" "Có cái gì kìa." Trác Thù đột nhiên giơ tay chỉ bầu Tử ngửa cổ nhưng chỉ thấy mỗi bầu trời xanh ngắt, lúc cúi xuống lại thấy ông anh lom khom nhặt gì đó "Anh nhặt gì vậy ạ?" "Nhặt rác." Lúc đến tòa nhà dạy học, Trác Thù chợt bảo "Anh đi vệ sinh." Nói rồi hắn co giò chạy như bay vào phòng vệ sinh, cầm lá thư màu hồng còn in dấu giày mà tự hỏi Đây là món quà Ưng Đồng Trần dành tặng hắn sao? Hắn mở ra đọc, được lắm, ngoài việc thiếu mất mấy câu thơ cổ thì nội dung giống hệt bức thư lần ấy có ý gì? Trác Thù sửng sốt Em ấy đang nhắc khéo mình mau hồi âm!.
chủ tịch nhận nhầm chim hoàng yến